Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 2960 - Chương 2960: Trù Tính

Chương 2960: Trù tính Chương 2960: Trù tính

Trải qua chuyện hôm nay, Ngân Hạc Khiên coi trọng Tần Tang nhiều hơn, không dám quá đường đột, bởi vì không biết Tần Tang kiêng kị cái gì.

Đành phải lùi lại cầu việc khác, kết giao thanh niên họ Thạch, nói không chừng sẽ là khâu đột phá.

Thanh niên họ Thạch len lén liếc mắt nhìn Tần Tang, thấy hắn không phản ứng, nên chẳng ngại xé da hổ xuống, ho nhẹ nói: "Tại hạ chỉ là người xin thuốc thôi, gia chủ không nhận ra tại hạ, cũng bình thường. Bất quá, tại hạ nhiều lần nghe được uy danh của gia chủ, hâm mộ đã lâu."

"Ở trước mặt đạo trưởng, cái gọi là uy danh, chỉ là trò cười thôi!"

Ngân Hạc Khiên cười ha ha.

"Cũng đúng, cây to đón gió lớn, chưa chắc là chuyện tốt." Thanh niên họ Thạch phụ họa.

Ngân Hạc Khiên bỗng thu lại nụ cười, nhìn kỹ thanh niên họ Thạch, hỏi: "Thạch đạo hữu có ý gì?"

"Gia chủ suy nghĩ nhiều, tại hạ chỉ biểu lộ cảm xúc mà thôi, thế gian này có nhiều âm mưu quỷ kế, tầng tầng lớp lớp. Gia chủ gánh chịu hưng suy của gia tộc, trách nhiệm trọng đại, không bằng người tự do như tại hạ."

Thanh niên họ Thạch lắc đầu, quay đầu lại nói: "Tiểu Ngũ, Ngọc Lãng, trời không còn sớm, vi huynh cáo từ."

"Thạch đại ca đi đường cẩn thận." Ngọc Lãng bước nhanh tới tiễn thanh niên họ Thạch xuống núi.

Hai người thân cận nhau, Ngân Hạc Khiên nhìn thấy rõ ràng.

Trong đầu vang lên lời nói của thanh niên họ Thạch, Ngân Hạc Khiên liếc mắt nhìn sang tộc nhân bị âm linh quấn thân, đôi mày hơi nheo lại.

Ngân Xảo Nhi đứng sau lưng y, một mực nhìn thanh niên họ Thạch, như có điều suy nghĩ, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc.

Rất nhanh, âm linh trong thân thể các tộc nhân bị rút ra hết.

Tần Tang thu tay lại, cầm bút lên: "Ngân gia chủ muốn thanh toán hay ký sổ?"

Vừa dứt lời, Ngân Hạc Khiên khẽ giật khóe miệng: "Xin đạo trưởng thư thả một ngày, hôm sau sẽ đưa linh thạch tới!"

… …

Bên trong địa động.

Tần Tang ngồi xếp bằng nhập định, im lặng hồi lâu.

Đột nhiên hắn vung tay áo lên, mở cấm chế ra: "Vào đi."

'Vèo, vèo!'

Hai đạo nhân ảnh bay vào trong địa động, cùng nhau hành lễ, chính là Thái Ất và Lạc hầu.

Hai yêu ra ngoài tìm phân đàn, bình yên trở về.

Thái Ất trình lên một cái ngọc giản: "Sứ quân đại nhân, đây là vị trí của lôi đàn!"

Bài ra nội dung ngọc giản, chính là một bức trận đồ.

Tần Tang thôi diễn ra trận đồ, có vài chỗ sai lệch, nhưng ảnh hưởng không lớn, nhiệm vụ của hai yêu là sửa đổi những chỗ sai này.

Bên trên trận đồ, ghi rõ địa hình địa thế, là tâm huyết của hai yêu trong mấy năm qua.

Tần Tang ngưng mắt nhìn kỹ, tổng cộng có 64 tòa pháp đàn, không bàn mà hợp số lượng bát quái, nhưng vị trí lại không dựa theo quy luật bát quái.

Cả tòa đàn trận, phía đông giáp giới Vân Đô sơn, phía tây ở gần Mộ Lạc sơn, phía bắc là hỏa vực, phía nam thì là Lâm Thủy tân.

Không biết phải trùng hợp hay không, cơ bản ăn khớp với khu vực phàm nhân hoạt động.

Tần Tang thử chiếu đàn trận lên chủ đàn, lập tức có cảm ứng, đàn trận chuẩn xác không sai!

Tính cả chủ đàn, tổng cộng sáu mươi lăm tòa lôi đàn, rốt cục tìm được toàn bộ!

Tần Tang không kịp chờ đợi, bắt đầu tìm hiểu, có trận đồ để đối chiếu, quả nhiên thuận lợi rất nhiều, nhưng rất nhanh lại gặp nan đề, muốn chữa trị chủ đàn, cần phục hồi cả tòa đàn trận như cũ.

Hắn vừa lĩnh hội chủ đàn, vừa chữa trị phân đàn, kề vai sát cánh, hỗ trợ lẫn nhau.

Có lẽ gọi là trùng kiến thì thích hợp hơn.

Sáu mươi bốn phân đàn, ngoại trừ ba tòa phân đàn đã chữa trị xong, được bảo tồn tương đối hoàn hảo cũng chỉ có hai tòa, phần lớn đã chôn vùi trong năm tháng, tìm không thấy vết tích.

Thời gian chỉ là phụ, trùng kiến năm mươi chín tòa phân đàn, cần rất nhiều tài nguyên, chính là một bút kinh người.

Nghĩ tới những thứ này, Tần Tang không khỏi cảm thấy nghèo rớt mồng tơi.

May mắn chủ đàn vẫn còn, chỉ cần chữa trị, không cần trùng kiến, nếu không thì Tần Tang chẳng dám nghĩ tới, chỉ sợ móc sạch Vân Đô Thiên vẫn không đủ.

Để hai yêu lui xuống nghỉ ngơi, Tần Tang rơi vào trầm tư.

Đã tới một bước này, bắt buộc phải phục hồi đàn trận, nên để bản tôn rời núi, đi Vân Đô Sơn một chuyến.

Nhận được tin tức, bản tôn lập tức xuất quan, bay thẳng tới Vân Đỉnh Thành, thuận lợi gặp được thành chủ.

Nói rõ ý đồ đến, Tần Tang đưa một cái ngọc giản qua, bên trong ghi đủ các loại linh tài.

Tần Tang chỉ mới đưa ra một phần, thành chủ đã cau chặt lông mày.

"Thành chủ có chuyện khó xử sao?" Tần Tang hỏi.

Thành chủ để ngọc giản xuống, khổ sở nói: "Những linh tài này, dù không phải kỳ trân tuyệt thế, nhưng giá trị lại không nhỏ, huống hồ số lượng không ít."

Đạo môn xây dựng đàn, động một tí thì mấy chục, hoặc trăm tòa, trừ phi chủ đàn, không thì chắc chắn không dùng linh tài quý hiếm để xây dựng đàn.

Tần Tang cũng không vội thu thập xong trong một lần.

"Tại hạ không nóng lòng, bây giờ thành chủ có bao nhiêu?"

Thành chủ lắc đầu nói: "Nếu là mấy năm trước, tại hạ có thể tận lực thu thập đủ, bây giờ khó mà làm."

"Ồ?"

Tần Tang sáng mắt lên: "Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?"

Thành chủ hàm hồ nói: "Hiện nay không giống ngày xưa, hiện tại Vân Đô Sơn rất thiếu linh dược, linh tài, trừ phi đạo trưởng nguyện trả giá."

Đột nhiên, hai mắt của thành chủ tỏa sáng: "Đạo trưởng tinh thông luyện khí phải không?"

"Đúng vậy."

Về chuyện này, Tần Tang không cần khiêm tốn.

"Có thể luyện chế linh bảo không?" Thành chủ truy hỏi.

"Thành chủ cũng biết, luyện chế linh bảo độ khó bực nào? Muốn luyện ra một kiện linh bảo, phải hao phí vô số thời gian và tinh lực." Tần Tang nhắc nhở.

"Không sao, chỉ cần rèn luyện pháp bảo thành ngụy linh bảo, luyện ra bao nhiêu cũng được, nếu đạo trưởng chịu khai lò, thù lao tuyệt đối làm cho đạo trưởng hài lòng!"

Thành chủ vuốt ve ngọc giản: "Những linh tài này, không đáng kể!"

Cho dù thành chủ không nói rõ, Tần Tang cũng đoán được, tài đại khí thô như thế, nhất định là thủ bút của Vân Đô Thiên!

Lấy nội tình của Vân Đô Sơn, tu sĩ Hóa Thần Kỳ trong tông môn, khẳng định không thiếu ngụy linh bảo.

Vậy mà muốn luyện chế ngụy linh bảo, còn càng nhiều càng tốt, hoặc là dùng để tiêu hao, hoặc là chuẩn bị cho tu sĩ Nguyên Anh.

Bên trong hỏa vực, cuồn cuộn sóng ngầm, há lại giấu giếm được Tần Tang.

Hắn kiểm tra trụ đồng nhiều lần, nhưng nhìn không ra cái gì.

Không ngờ, vật này quý giá như thế, không chỉ Lạc Hồn Uyên cảm thấy hứng thú, Vân Đô Thiên cũng gióng trống khua chiêng tham dự tranh đoạt.

Phái tu sĩ Hóa Thần tiến vào hỏa vực còn chưa đủ, chuẩn bị xuất động tu sĩ Nguyên Anh, chẳng lẽ hai thế lực lớn muốn khai chiến với nhau?

Ngược lại là cơ hội thăm dò nội tình của hai bên!

Tần Tang trầm ngâm suy nghĩ.

Với hắn mà nói, cũng là chuyện tốt, nhân cơ hội này, gia tăng tốc độ kiến tạo phân đàn.

Chỉ có điều, bản tôn cần phân ra tinh lực để luyện khí.

Luyện chế ngụy linh bảo không rườm rà như linh bảo, thành chủ có ý, cung cấp pháp bảo và linh tài cho hắn, không cần tinh diệu cỡ nào, chỉ cần uy năng mạnh hơn pháp bảo là được.

Tu sĩ Nguyên Anh đấu pháp với nhau, ai cầm ngụy linh bảo trong tay sẽ chiếm hết tiện nghi.

Lấy năng lực của Tần Tang, dễ dàng làm được.
Bình Luận (0)
Comment