Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 2962 - Chương 2962: Trợ Vương

Chương 2962: Trợ vương Chương 2962: Trợ vương

Nghe nói gia chủ Ngân gia chính là lão tổ Nguyên Anh.

"Đáng tiếc!"

Đào Đằng thở dài: "Ngày đó gia nô nhiều chuyện, nhất định phải gọi ta đi, không nghe được hai vị đại năng luận đạo, bỏ lỡ tiên duyên!"

Nghĩ đến chuyện đó, Đào Đằng vẫn cực kỳ tiếc nuối, chợt vỗ đùi.

"Sư phụ cùng Thanh Nguyên tiền bối đàm luận, ta nghe không hiểu, đến nay vẫn như lọt vào trong sương mù, ngươi đã muốn biết, về sau ta sẽ nói cho ngươi nghe." Ngọc Lãng nói.

"Quả nhiên là hảo huynh đệ, không uổng công ta nhớ ngươi!"

Đào Đằng cuồng hỉ, bắt lấy cánh tay của Ngọc Lãng.

"Sau khi bái sư, ta ở lại thâm sơn tu luyện, rất ít ra ngoài, không có cơ hội đưa tin cho ngươi. Cho đến năm ngoái, sư phụ mới cho phép ta xuống núi, mặc dù không tới gặp ngươi, nhưng sớm đã nghe đại danh của ngươi, sắp xếp xong sự vụ, ta lập tức tới Tấn huyện tìm ngươi!"

"Ngươi bái nhập môn phái nào?"

Ngọc Lãng muốn nói lại thôi.

Vẫn còn một vấn đề không hỏi ra miệng.

Đào Dự có một thân quý khí, thấy thế nào cũng giống như con em thế gia hưởng thụ vinh hoa phú quý, không giống người tu hành.

Chẳng lẽ tu tiên giới ở đô thành có tập tục này?

"Ta cũng không biết, sư phụ không nói cho ta, nói ta bản sự thấp, nói ra sẽ ném mặt mũi của sư môn!"

Đào Đằng gãi đầu một cái, chú ý tới ánh mắt của Ngọc Lãng, cười hắc hắc, đứng dậy run cẩm bào cùng phối sức trên người, khoe khoang nói: "Ngươi thấy sao? Đây là gấm Hồ Châu, tốt nhất Yến quốc, trang sức cũng rất quý, đều là cống phẩm của hoàng gia cung phụng!"

Không đợi Ngọc Lãng trả lời, Đào Dự chỉ học đường, lại nói: "Ta và ngươi khác nhau, ngươi là du hí hồng trần, còn ta là xuống núi nhập phàm!"

"Nhập phàm?"

Ngọc Lãng nghi ngờ hơn.

Ngày nay gã đã biết, tiên phàm khác nhau, không chỉ tại năng lực.

Người tu hành rời xa hồng trần, một là nhân gian có thần đạo giám sát, thứ hai là hồng trần có quá nhiều dụ hoặc, dễ dàng phủ bụi đạo tâm, bỏ bê tu hành.

Chẳng lẽ Đào Dự tu luyện công pháp đặc thù, hoặc là không coi trọng việc tu hành.

"Không sai. Sau khi xuống núi, ta cầu kiến thái tử, làm phụ tá của thái tử, giúp thái tử kế tục đại nghiệp, những người bên ngoài, đều là bộ hạ được thái tử phái tới bảo vệ ta!"

Đào Đằng trầm giọng nói.

Gã dường như không biết, một khi câu nói này truyền ra ngoài, Yến quốc sẽ long trời lở đất!

Ngọc Lãng dạy học tại học đường, cũng hiểu chút ít về thế cục trong triều đình.

Đương kim thánh thượng, tuổi tác đã cao, triều đình cuồn cuộn sóng ngầm.

Thái tử chính là đại hoàng tử, con trai trưởng của thánh thượng, nhưng hoàng hậu mất sớm, thâm cư Đông cung, nghe nói tính tình rất mềm yếu.

Trong các vị hoàng tử, nhị hoàng tử được lòng người nhất, anh minh thần võ, văn thao vũ lược, rất được thánh sủng.

Hoàng tử khác cũng tham dự chính vụ, có nhiều hiền danh.

Đào Đằng rõ ràng là tu tiên giả, không chỉ nhúng tay triều chính, còn muốn phụ tá thái tử đoạt ngôi!

Quỷ thần ở đô thành, há lại cho phép gã làm như thế?

"Sư phụ và thành hoàng có chút giao tình, ta đã lập thệ trước mặt thành hoàng, vô luận thành hay bại, tuyệt đối không vận dụng pháp lực, can thiệp bất cứ chuyện gì. Khi thời cơ đến, sẽ giả chết thoát thân."

Đào Đằng mở bàn tay ra, đưa ngọc bội cho Ngọc Lãng xem.

"Viên Thành Hoàng ngọc này, chính là vật thưởng của thành hoàng, có thể che giấu khí tức của ta, cũng có thể phong ấn tu vi của ta, một khi ta vận dụng linh lực, thành hoàng sẽ lập tức phát hiện, hình phạt gia thân, pháp bất dung tình!"

Ngọc Lãng giật mình, khó trách mình nhìn không thấu Đào Đằng, nhưng vẫn không thèm đếm xỉa.

"Ngươi sao lại làm vậy?"

"Còn nhớ rõ lời ta nói tại Túy Hương lâu không?"

"Năm đó người kể chuyện hỏi ta, cái gì gọi nhân đạo."

"Ta đáp phụ tử có tình thân, quân thần có đạo nghĩa, vợ chồng có sự khác biệt, trưởng ấu có tôn ti, bằng hữu có sự tin tưởng."

"Ta lại đáp, đạo lớn thi hành, thiên hạ đều là chung, tuyển chọn người hiền có tài năng, nói điều tín nghĩa hoà mục, cho nên người ta không chỉ thương yêu cha mẹ mình, không chỉ lo cho con cái mình, khiến cho người già có chỗ yên nghỉ cuối đời, người khoẻ mạnh có chỗ dùng, trẻ thơ lớn lên, trưởng thành, người cô quả bơ vơ, bệnh tật đều được nuôi dưỡng, con trai có chức phận, con gái có chồng. Thế nhưng…"

Đào Đằng đứng lên, nhìn ra ngoài phòng trúc.

"Người kể chuyện tựa hồ không cho là đúng, sau khi ta rời đi, suy nghĩ rất nhiều, nhưng nghĩ thế nào cũng không ra, ta quyết định khổ học, thề phải đậu công danh, vào triều làm quan. Tạo ra thịnh thế như vậy, một ngày kia, ta sẽ chứng minh được mình đúng!"

Nhìn hảo hữu đã lâu không gặp, Ngọc Lãng dần dần nghiêm túc, gã đoán ra mục đích của Đào Đằng.

"Cho đến khi ta biết thế gian còn có tu tiên giả, áp đảo phàm nhân, dù cho phàm nhân dùng hết cả đời, cực khổ cố gắng, chỉ cần một ngón tay của tu tiên giả sẽ có thể xoá bỏ!

"Nhân đạo, không có chỗ cho phàm nhân!"

"May mắn, thế gian vẫn còn thần đạo, có thể uy hiếp tiên ma, nếu không một khi có đại ma đầu, động một tí hiến tế cả thành, cả nước, nhân thế chắc chắn biến thành Địa Ngục."

"Nhưng quỷ thần cũng chỉ xem phàm nhân là nguồn cung cấp hương hỏa. Nghe sư phụ nói, thần đạo quý thiện, nhưng nhân tâm sẽ thay đổi, thiên hạ không có vị thần nào hoàn toàn thiện lương, một ít quỷ thần vì thu hoạch càng nhiều hương hỏa hơn, sẽ âm thầm thúc đẩy chiến tranh."

Đào Đằng thở dài thật sâu, ngồi xuống: "Ta nói nguyện vọng năm đó cho sư phụ biết, năn nỉ sư phụ hứa cho ta xuống núi, thử một lần, vô luận thành hay bại, cũng mãn nguyện, dù cho chậm trễ tu hành cũng sẽ không tiếc. Ta không còn ngây thơ như trước, chỉ cầu Yến quốc dân an, bách tính giàu có, đã đủ thỏa mãn."

Nghe lời ấy, Ngọc Lãng rất bội phục đối phương, không ngờ gã có thể làm đến nước này.

"Ngươi chọn thái tử." Ngọc Lãng như có điều suy nghĩ.

Đào Đằng gật đầu: "Không sai, thái tử là người thích hợp, bản tính thiện lương, văn võ thượng thừa, đầy đủ ẩn nhẫn. Rồng có lớn có nhỏ, lớn thì thôn vân thổ vụ, nhỏ thì cẩn thận ẩn thân! Ta cũng âm thầm gặp mấy vị hoàng tử khác, nhị hoàng tử thịnh thế nhất, nhìn như anh minh thần võ, lại chuyên quyền độc đoán, yêu thích âm mưu thủ đoạn, không phải nhân quân."

Nghe Đào Đằng đánh giá các vị hoàng tử, Ngọc Lãng không khỏi cảm khái: "Không nghĩ tới, ngươi cam lòng làm thần tử, ở dưới phàm nhân."

Vừa nói ra câu này, Ngọc Lãng sợ hãi cả kinh.

Lời này lại thốt ra tự nhiên, tùy ý như vậy.

Lúc trước, phu tử bị linh thú của tu tiên giả tàn sát, gã cực kỳ bi thương.

Tại Túy Hương lâu, gã đã chất vấn: Phàm nhân chỉ có thể cam là thịt cá sao?

Lúc này mới qua mấy năm, chẳng lẽ mình đã thay đổi một cách vô tri vô giác, cho rằng tu tiên giả ở bên trên phàm nhân là chuyện đương nhiên rồi?

Khó trách sư phụ nói, tu hành khó khăn nhất là thủ vững bản tâm!

Ngọc Lãng suýt nữa xuất mồ hôi lạnh.

"Trong lòng quân vương mang thiên hạ, không liên quan đến tu vi!"

Đào Đằng không chú ý tới hảo hữu dị dạng, xem thường nói.

"Phàm nhân không thể tu tiên, nhưng có thể tập võ. Trong phàm nhân, còn có cao thủ tiên thiên, làm tướng soái trong quân, lực lượng của bọn họ hơn xa quân vương, lại cam làm thần tử, chỉ cần là minh quân, ta vì sao lại không thể?"
Bình Luận (0)
Comment