Chương 2963: Hạ sơn
Chương 2963: Hạ sơn
Ngọc Lãng thu thập tâm tình: "Ngươi đi gặp phu tử sao?"
Gã và Trần Chân Khanh vẫn còn thư lui tới, cách một đoạn thời gian sẽ báo cáo cho Trần Chân Khanh tình huống học đường.
Trần Chân Khanh cũng sẽ nói tình huống của y.
Năm đó sau khi thi đậu Tiến sĩ, Trần Chân Khanh tự xin ra biên quan làm tri huyện, mặc dù đã thăng quan, vẫn ở tại biên thuỳ.
Đào Dự lắc đầu nói: "Tài đức phu tử, ngươi càng rõ hơn ta, trở thành phụ tá cho Thái tử, ta đề cử đầu tiên với Thái tử chính là phu tử, muốn Thái tử âm thầm vận hành, điều phu tử vào kinh làm quan. Khi đó ta mới biết được, lão sư phu tử trước đó đã từng để phu tử vào kinh thành, cơ hội tốt như vậy lại bị phu tử cự tuyệt."
Ngọc Lãng than nhẹ: "Trước khi vào kinh đi thi, phu tử lên núi bái phỏng sư phụ, đã nâng chén nêu rõ ý chí. . ."
Hắn thuật lại chí hướng Trần Chân Khanh cho Đào Dự nghe.
Đào Dự tràn đầy bội phục, nhưng cũng có chút lo lắng: "Phu tử chí tồn cao xa, chính là làm khổ sư nương."
Quan viên Yến quốc lên chức, gia quyến có thể đi theo.
Năm đó, sư nương vô cùng tốt với bọn gã, trong học đường học sinh tôn kính sư nương như là phu tử.
"Trước khi đi, ta và sư tỷ đưa cho phu tử một viên ngọc bội, có thể điều trị thân thể phu tử an ổn. Phu tử đã muốn như thế, chúng ta không nên quấy rầy, bên cạnh Thái tử há lại thiếu người phụ tá, " Ngọc Lãng lắc đầu nói.
"Thái tử tự nhiên không thiếu nhân thủ, nhưng dưới trướng Thái tử cũng tồn tại từng phe phái, bất đồng chính kiến, ngày nay đồng tâm hiệp lực đồng mưu để Thái tử đăng cơ đại nghiệp, đợi đại nghiệp thành, chỉ sợ sẽ bắt đầu nội đấu. Dù hiện tại, cũng có các loại minh tranh ám đấu. Ta vừa mới gia nhập vào, căn cơ nông cạn, không dùng được pháp lực, thủ hạ không ai có thể dùng, rất nhiều thời điểm hữu tâm vô lực."
Đào Dự nói tới tình cảnh của mình, một mặt sầu khổ, đột nhiên chuyển giọng: "Huynh đệ gặp gian nan như thế, ngươi không đề cử cho ta mấy đại tài à?"
"Ngươi nói là những môn sinh kia?"
Ngọc Lãng kinh ngạc bật cười: "Tấn Huyện nho nhỏ, trường tư thôn dã, có thể ra mấy đại tài? Cho dù ta hiểu rõ tính tình những người cũ, nhưng nhiều năm không gặp, bọn hắn kinh lịch quan trường chìm nổi, chẳng biết còn có thể bảo trì mấy phần bản tâm."
Nói đến đây, Ngọc Lãng không khỏi nghĩ tới bản thân, trong lòng thầm than, nhặt lên bút trên bàn: "Ngươi muốn đi gặp, ta giúp ngươi viết mấy phong thư."
Đào Dự lập tức tiến lên, tự tay mài mực cho gã, cười bồi nói: "Môn sinh ngươi, ta còn không tin được sao?"
Rất nhanh viết xong một chồng thư thật dày.
Đào Dự cầm trong tay, ước lượng, bờ môi khẽ nhúc nhích, nhịn không được nói: "Ngươi thực nghe không hiểu, lần này ta đến, chân chính mời là ai à?"
Ngọc Lãng ngẩng đầu, thản nhiên đối mặt với Đào Dự: "Ngươi muốn ta theo ngươi xuống núi?"
"Không sai!"
Đào Dự gật đầu mạnh: "Đô thành hoàng nơi đó, ta sẽ đi giải thích, ngươi không cần lo lắng. Còn nhớ rõ năm đó, chúng ta ngồi tại dốc đá bên ngoài Thanh Dương Quan, ngươi đã đề cập chí hướng của ngươi, lúc ấy ta nghe không hiểu, hiện tại đã hiểu. Ngươi muốn lui tới trên núi tự nhiên, nhân gian không bị áp đặt, nhưng ngươi ngay cả nhân gian cũng không hiểu rõ, nói cái gì khác chứ? Lần này, coi như để hiện thực chí hướng của ngươi về sau, bước ra bước đầu tiên!"
Đào Dự cầm thật chặt tay Ngọc Lãng, tha thiết nói: "Huynh đệ chúng ta liên thủ, chăm lo quản lý, Yến quốc sẽ huy hoàng thịnh thế!"
Đào Dự dõng dạc, ánh mắt nhìn về phía Ngọc Lãng tràn ngập chờ mong.
Y tin tưởng năng lực của Ngọc Lãng, dù không có tu vi, cũng tuyệt không phải người thường.
Hai người bọn họ, một Trúc cơ, một Luyện Khí.
Muốn cải biến toàn bộ thiên hạ, không khác si tâm vọng tưởng. Nhưng muốn cải biến một quốc gia, vẫn có cơ hội.
Ngọc Lãng rút tay ra, bước đến bên giường, nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Đào Dự lẳng lặng nhìn Ngọc Lãng, chờ mong gã lựa chọn.
Mặt cửa sổ hướng tây bắc, mà Ngọc Lãng xem chính là phương bắc, nơi đó là hướng Thanh Dương Quan và đô thành Yến quốc.
Ánh mắt Ngọc Lãng lấp lóe, không phủ nhận, gã có chút động tâm.
Những năm qua, mỗi ngày gã đi tới đi lui học đường và đạo quán, không vì việc học mà bỏ bê tu hành, cũng không vì tu luyện mà hoang phế nghiên cứu học vấn.
Gã bỏ ra số tiền lớn, mua sắm các loại thư tịch khắp nơi, sau đó đọc như đói như khát.
Không chỉ ở Yến quốc, bên ngoài Yến quốc, thư tịch các nước cũng thông qua đủ loại con đường, được đưa đến Tấn Huyện.
Gã có mấy túi giới tử, dùng để cất giữ các loại thư tịch, nếu như lấy ra, chỉ sợ sẽ trải đầy Thanh Dương Quan.
Học mà không nghĩ thì không thông.
Đọc sách tự nhiên phải tổng kết, suy nghĩ, nhưng gã một mực khốn tại Thất Bài Thôn, gần như không có cơ hội ứng dụng sở học.
Nếu như gã một mực tu luyện trên núi, chỉ sợ vĩnh viễn không có đất dụng võ.
Đào Dự nói hay lắm, không trải qua thực tiễn, hết thảy đều là nói suông.
Chí ít, hẳn là hiểu rõ nhân gian là dạng gì.
Nếu không, nếu gã chân chính làm được, lui về tự nhiên trên núi, sau đó thì sao? Nhân gian có thể mỹ hảo sao?
Năm đó ở trước mặt sư phụ hỏi ra những vấn đề kia, Ngọc Lãng không ý thức được, đó là đầu đề hùng vĩ cỡ nào, bản thân ngây thơ cỡ nào.
Giải quyết độ khó những vấn đề này, chỉ sợ không kém thành tiên?
Trầm tư hồi lâu, Ngọc Lãng trong ánh mắt chờ mong của Đào Dự, lắc đầu.
Gã quay người, tiếp xúc với ánh mắt Đào Dự, cười cười: "Có phải cảm thấy ta lo lắng ảnh hưởng tu luyện, tham sống sợ chết không? Ta đột nhiên cảm giác tính tình hơi thiếu, tiếp theo hẳn là muốn bế quan một đoạn thời gian. Vẫn còn đạo quán và chuyện học đường, là tâm huyết của phu tử và sư phụ, không thể bỏ bê, trước khi đi cần an bài thích đáng . . ."
Ánh mắt Đào Dự càng ngày càng sáng: "Ngươi đáp ứng!"
"Ta sẽ đi thỉnh cầu sư phụ, ân chuẩn ta xuống núi."
Ngọc Lãng gật đầu, thần sắc kiên định: "Tiếp theo ngươi chuẩn bị đi nơi nào?"
"Ta chờ lệnh Thái tử, thay hắn du lịch Yến quốc, thể nghiệm và quan sát dân tình, kế tiếp còn phải đi từng châu phủ, sau khi hoàn thành sẽ hồi kinh phục mệnh. Ngươi sau khi xuống núi đi thẳng đến Đào gia ở đô thành, ta đã an bài xong, nếu như cảm thấy nhân thế quá loạn, cũng có thể đặt chân ở bên ngoài kinh thành trước đã."
Đào Dự đã sớm an bài thích đáng.
"Chuyến này là muốn dấn thân vào nhân gian, thì sợ gì phân loạn?"
Ngọc Lãng mỉm cười nói, nhìn trời một chút, bất tri bất giác đã đến chạng vạng tối.
"Đêm nay ngủ tại đạo quán à?"
"Không được, vạn chúng nhìn chằm chằm, không thể vận dụng pháp khí phi hành, chỉ có thể cưỡi ngựa đi thuyền, tốc độ quá chậm, hành trình quá bận rộn! Được ngươi hứa hẹn, ta đã yên tâm, chúng ta gặp lại đô thành!"
Đào Dự tràn đầy vui mừng, chuyến này thu hoạch vượt xa mong muốn.
"Cũng tốt, còn nhiều thời gian!"
Ngọc Lãng cũng không giữ lại, đích thân tiễn Đào Dự ra rừng trúc.
Đào Dự trở mình lên ngựa, chắp tay với Ngọc Lãng, hất lên roi ngựa, cùng chúng tùy tùng nhanh chóng rời đi.
Ngọc Lãng quay người lại, đã thấy tiểu Ngũ chẳng biết lúc nào đứng ở phía sau: "Sư tỷ?"
"Ngươi phải xuống núi?" Tiểu Ngũ hỏi.
Ngọc Lãng biết, gã và Đào Dự nói chuyện khẳng định không thể giấu được sư tỷ, không ngạc nhiên chút nào: "Sư tỷ cũng muốn đi đô thành sao?"
Những năm qua, tiểu Ngũ không phải là phu tử cũng không phải học sinh, nhưng chưa hề vắng mặt, có người thỉnh giáo, nàng cũng không tiếc chỉ dạy.