Chương 3008: Uy lực của linh kiếm
Chương 3008: Uy lực của linh kiếm
Thân hình lão khô gầy, da bộc xương, trông như không có huyết nhục.
Một cái nắm đấm đơn bạc, lộ ra gân xanh, đánh ra ngoài, có vẻ nhẹ nhàng, không có lực đạo.
'Ầm, ầm, ầm!'
Trong tiếng nổ vang liên tiếp, cổ cấm vỡ vụn từng tầng một, không có lực ngăn cản.
Cùng lúc đó, bên trên đỉnh đầu Minh Cốt lão tổ dâng lên ánh lửa nhàn nhạt, một chiếc đèn từ từ bay lên.
Chiếc đèn màu đen, thân hai tầng, mái tầng treo linh đang.
Bề mặt ngoài thân đen, khắc hoạ đồ án yêu thú, bộ dạng như chó, có ba con mắt, hình thù kỳ quái, âm trầm kinh khủng, hành tẩu bên trong âm khí, là một loại tâm thú trong truyền thuyết.
Đỉnh đèn có ngọn lửa to như hạt đậu, đèn đuốc mờ nhạt, không cảm nhận được chút nhiệt độ nào.
Một đàn âm thú, ăn âm khí dưới ánh đèn lờ mờ, hung thần ác sát, làm cho người ta cảm thấy âm lãnh như ở trong âm phủ.
Giống như một chiếc đèn chong lấy ra từ bên trong huyệt mộ.
Đèn chong bay lên, lơ lửng bên trên Minh Cốt lão tổ.
Đèn đuốc chập chờn.
Ánh lửa lộ ra phù phiếm.
Dưới ánh lửa chiếu sáng, đám âm thủ sống lại, con mắt dọc ở mi tâm mở ra, bắn tỏa hung quang.
"Ù ò!"
Tiếng rống quỷ dị, một cỗ âm khí xuất hiện trên chiếc đèn, ngưng kết thành sương mù, quấn quanh thân đèn.
Ánh lửa chiếu rọi, bên trong âm khí lờ mờ, chẳng biết có bao nhiêu con âm thú.
'Vù, vù, vù!'
Âm phong nổi lên.
Càng ngày càng nhiều âm khí, tuôn ra mặt đất, khuếch tán ra ngoài dung nham.
Từ bên trên quan sát, có thể nhìn thấy hồ dung nham bị âm khí nồng đậm bao phủ, tự chuyển động, hình thành một vòng xoáy to lớn.
Ở trung tâm vòng xoáy, xuất hiện một đạo ánh sáng mờ nhạt, chính là ngọn lửa kia, bay ra khỏi chiếc đèn.
Ngay giữa vòng xoáy âm khí, ngọn lửa vô cùng nhỏ bé, lại vững vàng như núi.
Đối mặt uy áp của kiếm quang, âm khí không có dấu hiệu tán loạn, bởi vì nhờ có ngọn lửa không đáng chú ý này, nó mới là thứ quan trọng nhất của món bảo vật này.
Kiếm quang chém tới.
Hư không bị xé rách, thiên địa thất sắc.
'Rầm ào ào!"
Vòng xoáy bị kích thích, kinh đào hải lãng, âm khí bay lên, khi chạm đến mũi kiếm, tan biến ngay tại chỗ.
Nhưng vòng xoáy âm khí cũng không ngưng trệ.
Ngọn lửa chập chờn, lẳng lặng chờ đợi kiếm quang đến!
'Vù!'
Các loại biến hóa xảy ra trong nháy mắt, kiếm quang chém xuống, lưu lại từng vết rách thật sâu ở trên vòng xoáy âm khí.
Vòng xoáy âm khí sắp bị kiếm quang phá vỡ, ngọn lửa đột nhiên run lên, tỏa sáng hào quang vạn trượng.
Mức độ lóa mắt không kém hơn kiếm quang chút nào.
Kiếm quang và ánh lửa hòa thành một thể, ngọn lửa ngăn cản lưỡi kiếm, ý đồ dựa vào ngọn lửa hư ảo, chống đỡ một kiếm uy thế vô song này.
Minh Cốt lão tổ cảm nhận được phong mang kinh người, ở bên trên đỉnh đầu mình, cách không đến trăm trượng.
Một ít khoảng cách này, đối với kiếm tu mà nói, tương đương như không có, sau một khắc liền có thể chém chết lão, trảm ra từ đầu xuống chân.
Lão không kinh hoảng chút nào, ung dung không vội tiếp tục phá cổ cấm, vô cùng tin tưởng bảo vật của mình.
'Ầm, ầm, ầm!'
Cổ cấm bị quét ngang, Bàn Long thiên trụ lộ ra.
Đồng trụ run lên, lúc nào cũng có thể bay đi.
Nhìn thấy Bàn Long thiên trụ, trên mặt Minh Cốt lão tổ hiện lên vẻ vui mừng, ẩn giấu đi một vệt sát cơ.
Thời khắc này, quyền của lão xuất hiện biến hóa rất nhỏ, khó mà phát giác.
Lòng bàn tay chậm rãi chảy ra khí tức màu đen, hắc khí nồng đậm như nước, tụ lại thành đoàn.
Loại hắc khí này là quyền thuật độc môn của Minh Cốt lão tổ, tên là Huyền Âm Quỷ Kình, quyền kình dung hợp thi khí, trải qua rèn luyện tỉ mỉ, âm độc đến cực điểm.
Khi địch nhân bị quyền kình xâm nhập cơ thể, trong nháy mắt sẽ ăn mòn ngũ tạng lục phủ, thần tiên khó cứu.
Minh Cốt lão tổ gắt gao nhìn chằm chằm Bàn Long thiên trụ, âm thầm dẫn dắt kình lực, bao phủ đồng trụ.
Răng rắc!
Bàn Long thiên trụ thoát ly trói buộc, chủ động bay vụt tới Minh Cốt lão tổ.
Cùng lúc đó, Minh Cốt lão tổ rung cổ tay lên, Huyền Âm Quỷ Kình bỗng nhiên bộc phát.
Không có thanh thế gì, diễn ra trong vô thanh vô tức, cũng không dẫn động dị tượng, chỉ có người lĩnh giáo qua Huyền Âm Qủy Kình, mới biết được một chiêu này lợi hại tới mức nào.
Chỉ thấy một cỗ ba động màu đen hiện lên trong quyền phong, như một loại gợn nước, lan tràn về phía trước, như chậm mà nhanh.
Huyền Âm Quỷ Kình đánh ra trong nháy mắt, mục tiêu là phía bên trên Bàn Long thiên trụ.
Minh Cốt lão tổ nghĩ rằng địch nhân sẽ đến tranh đoạt Bàn Long thiên trụ, một kiếm kia chỉ vì bức lui mình, giương đông kích tây mà thôi.
Lão hành động trái ngược, dựa vào một chiếc đèn đỡ kiếm, không lùi còn tiến, liệu trước tiên cơ.
Nếu địch nhân đến cướp đoạt Bàn Long thiên trụ, chắc chắn sẽ bị Huyền Âm Quỷ Kình đánh trọng thương.
Trong khoảng thời gian ngắn, Minh Cốt lão tổ phán đoán ra thế cục, dùng Bàn Long thiên trụ như mồi nhử, thiết hạ cạm bẫy, không thể không nói đa mưu túc trí.
Biến số duy nhất là, bảo đèn có đỡ nổi Hôi Oanh kiếm hay không!
'Phốc!'
Hôi Oanh kiếm chém xuống ngọn lửa.
Ngọn lửa kịch liệt rung chuyển, ánh lửa thít chặt, vòng xoáy âm khí càng vỡ vụn không chịu nổi.
Minh Cốt lão tổ nhất tâm nhị dụng, gấp gáp tế ra bảo vật, quả nhiên không thể ngăn cản kiếm quang, bị phá tại chỗ.
Ánh lửa chỉ giữ vững được chút lát, bị Hôi Oanh kiếm chém ra thành hai, hai đám lửa bay xuống, trở lại chiếc đèn, một lần nữa tụ lại, ảm đạm rất nhiều.
Ngay lúc này, Huyền Âm Quỷ Kình cũng đã đánh tới nơi.
'Ầm!'
Kết quả hoàn toàn ra khỏi suy đoán của Minh Cốt lão tổ.
Bóng người trong tưởng tượng chưa từng xuất hiện, không có bất kỳ đạo thuật gì, không có dấu hiệu của bảo vật, không một ai đến tranh đoạt Bàn Long thiên trụ.
Huyền Âm Quỷ Kình đánh hụt.
'Vù!'
Bàn Long thiên trụ rơi xuống tay Minh Cốt lão tổ, bị lão nâng lên.
Lấy được quá dễ dàng, trong thời gian chớp mắt, Minh Cốt lão tổ hoảng hốt, cảm thấy không chân thật.
Lão thậm chí hoài nghi vật này không phải Bàn Long thiên trụ, mà là cạm bẫy.
Bàn Long thiên trụ tán phát ra nhiệt lực, xuyên thấu vào lòng bàn tay, ba động chân thật, tuyệt đối là Bàn Long thiên trụ, là vật Tễ Thiên Tông đang tìm kiếm, không phải vật được mô phỏng ra.
Lão thu Bàn Long thiên trụ vào trong pháp khí chứa đồ, không gặp trở ngại mảy may.
Rốt cuộc là ai?
Hắn muốn làm gì, vì sao mặc cho ta lấy Bàn Long thiên trụ?
Minh Cốt lão tổ có rất nhiều nghi vấn, nhưng không kịp nghĩ nhiều, bởi vì Hôi Oanh kiếm đã đánh lui chiếc đèn, đang gần trong gang tấc!
Lúc này muốn né tránh đã không kịp rồi.
Trong hốc mắt hãm sâu, hai mắt đen nhánh, bắn ra u quang quỷ dị, pháp y trên người Minh Cốt lão tổ bay phất phới.
Làn da trên hai tay biến thành màu đen, giống như hóa thành kim thiết.
Song chưởng lật lên, hóa chưởng thành trảo, chộp tới.
Chỉ nghe keng một tiếng, hai tay Minh Cốt lão tổ giữ chặt lưỡi kiếm.
'Ầm, ầm, ầm!'
Cự lực đánh tới.
Minh Cốt lão tổ chấn động toàn thân, bị lực lượng khổng lồ trong linh kiếm đè ép, thân hình hạ xuống, không biết xuyên thủng qua bao nhiêu lớp đất, chôn sâu trong lòng đất!