Chương 3009: Kịch chiến
Chương 3009: Kịch chiến
Minh Cốt lão tổ bị một kiếm đâm xuyên vào lòng đất.
Pháp thân Tần Tang phiêu nhiên bay tới, hiện thân trên không nham tương, cảm giác được tình huống dưới mặt đất.
Không ngoài dự đoán, Minh Cốt lão tổ không có khả năng đơn giản bị một kiếm chém giết như vậy.
Hôi Oanh kiếm tiến giai Linh Bảo, đồng thời được một vị Luyện Hư sử dụng, uy lực không cần phải nói.
Cũng không biết Minh Cốt lão tổ có mượn nhờ bảo vật gì không, người ở bên ngoài nhìn thấy, rõ ràng là chỉ dùng một đôi tay đón đỡ một kiếm này.
Cho dù đèn nhỏ kia làm suy yếu mấy phần kiếm thế, cũng vẫn kinh người.
Có thể khẳng định, Minh Cốt lão tổ cũng là Luyện Hư sơ kỳ, cảnh giới tương tự hắn.
Bất quá, Minh Cốt lão tổ thành tựu Luyện Hư lâu hơn hắn rất nhiều, tích lũy càng thêm thâm hậu.
Minh Cốt lão tổ tu khác với Thiên Yêu Luyện Hình, không tu pháp, thuần túy tu luyện nhục thân đến trình độ này.
Chính là cường giả thi đạo, uy lực Bất Hóa Cốt.
Tần Tang híp mắt, không chút do dự, lập tức bấm một kiếm quyết, phong vân biến sắc theo.
Thiên địa nguyên khí đại loạn, linh triều hình thành gió lốc, mắt thường có thể thấy được.
Trong hư không, từng đạo khí tức màu xám tùy ý cuồng vũ, quét sạch thiên địa hư không, lăng lệ như kiếm, hình thành một hình ảnh đáng sợ.
'Vù vù vù . . .'
Những khí tức này xác thực rất giống kiếm mang.
Linh khí phương thiên địa này bị Tần Tang đặt vào giữa chỉ chưởng, trống rỗng hóa thành vô số lợi kiếm, du tẩu đầy trời, thanh thế kinh thiên.
Hư không phảng phất bị kiếm vũ chia cắt thành từng khối, phá thành mảnh nhỏ.
'Lợi kiếm' lướt qua mặt đất, đại địa nhao nhao vỡ vụn, hồ dung nham tiếp tục khuếch trương ra ngoài.
Về phần trong hồ nham tương, đã sớm nhấc lên sóng dữ ngập trời.
May mắn ba thi ma Lạc Hồn Uyên đủ cơ linh, quả quyết rời chiến trường.
Nếu như rơi vào trong kiếm vũ, chỉ sợ nhục thể của bọn họ cũng vỡ vụn giống như đại địa này.
Trong mắt Tần Tang lóe lên một vệt lệ mang.
Kiếm vũ cùng chỉ hướng đại địa.
Vô số kiếm ảnh đứng sừng sững hư không, đúc thành một tòa rừng kiếm, theo một tiếng lệnh của Kiếm chủ, vạn kiếm tề động.
Mà Tần Tang ở giữa vạn kiếm, chính là Kiếm chủ!
'Xoạt! Xoạt! Xoạt!'
Kiếm như mưa rơi xuống.
Mắt thường gần như không nhìn thấy kiếm ảnh, chỉ thấy dòng lũ đen ngòm từ trên trời chảy ngược xuống, khí tức sắc bén trùng trùng điệp điệp, thề phải xuyên thủng đại địa.
Nham thạch cũng không thể ngăn cản, huống chi nham tương mỏng manh.
Lúc này.
Minh Cốt lão tổ bị Hôi Oanh kiếm trảm chui vào lòng đất, còn chưa ngừng lại, thân thể lão ngạnh sinh đâm xuyên đại địa.
Trong hai mắt lão hiển hiện một tia tinh hồng không bình thường, hung lệ bức nhân, cảm nhận được kiếm thế bắt đầu yếu bớt, đang chờ phản kích, đột nhiên sinh ra cảm giác nguy cơ.
"Ầm!"
Mấy chục đạo kiếm ảnh đâm xuyên vỏ quả đất, trong nháy mắt đã đến.
Những kiếm ảnh này tựa hồ dung nhập vào Hôi Oanh kiếm, lại tựa hồ bị Hôi Oanh kiếm hấp thu, làm cường đại kiếm thế.
Minh Cốt lão tổ không kịp phân biệt, chợt cảm thấy bản thân gặp một kích cuồng mãnh, cánh tay kịch liệt đau nhức, toàn thân rung mạnh, khí tức chưa bình phục lần nữa nổi lên sóng gió kịch liệt.
Thân thể lại hạ xuống nhanh hơn trước, đâm thủng đại địa ra một địa động sâu không thấy đáy.
'Ầm ầm ầm!'
Kiếm ảnh như từng đạo sét, liên tục không ngừng oanh kích Minh Cốt lão tổ.
Mà những kiếm ảnh này nguy hiểm hơn lôi điện, không chỉ sức mạnh đáng sợ, mỗi một đạo đều mang ba động cực kì sắc bén, ý đồ xuyên thủng nhục thể lão.
Minh Cốt lão tổ vừa rơi xuống lại rơi tiếp, mặc lão cố thế nào, căn bản ngăn không được thế hạ xuống.
Phán đoán sai lầm, mất đi tiên cơ, lão lộ ra cực kì bị động.
Toàn thân Minh Cốt lão tổ cứng ngắc, bất đắc dĩ chỉ có thể duy trì tư thế đỡ kiếm, dốc hết toàn lực chống cự Hôi Oanh kiếm.
Thiên địa nguyên khí lấy mãi không hết, dùng mãi không cạn, kiếm ảnh phảng phất vô cùng vô tận, hai cánh tay lão bắt đầu run rẩy.
Biên độ run rẩy càng lúc càng lớn.
'Ầm!'
'Ầm!'
Một tiếng bạo hưởng, giống như thuộc da băng liệt, bắt đầu từ ngón tay Minh Cốt lão tổ, máu bắn tung tóe ra.
Làn da nơi đó nứt toác ra một vết rách, lộ ra huyết nhục đỏ tươi, da tróc thịt bong.
Nhục thân Minh Cốt lão tổ không khác thường nhân, căn bản không giống một bộ thi thể.
Một chỗ làn da nứt ra, lập tức gây nên tiếng nổ vang liên tiếp.
Từng khối da trên tay lão bong ra từng mảng.
Ngón tay Minh Cốt lão tổ rất nhanh trở nên máu thịt be bét, sống sờ sờ bị bóc đi một lớp.
Thần sắc lão u ám, mỗi một bộ vị thân thể lão qua rèn luyện tỉ mỉ, màng da cứng cỏi, không kém bất luận giáp trụ nào.
Nhưng tầng giáp trụ này bị phá, đầu tiên là mười ngón tay, sau đó hai tay, cổ tay, cánh tay, nhìn thật đáng sợ.
Màng da bị bóc đi, lại đến huyết nhục, từng tầng từng tầng huyết nhục da thịt bị xé mở, từng đoạn từng đoạn mạch máu bay tán loạn.
Thảm liệt như vậy, trên mặt Minh Cốt lão tổ lại không thống khổ, hai tay vẫn như cũ gắt gao nắm chặt Hôi Oanh kiếm.
Rốt cuộc huyết nhục trên mười ngón tay bị bóc đi hết, xương cốt hiển lộ ra.
Làm người ta ngạc nhiên là, xương ngón tay Minh Cốt lão tổ lại có màu vàng đen, không giống xương người, giống như một khối kim thiết cứng rắn vô cùng.
Sau đó, khung xương hai tay Minh Cốt lão tổ triệt để bại lộ, tản mát ra màu sắc giống nhau như đúc.
Sự thật chứng minh, xương cốt xác thực cứng rắn hơn màng da và huyết nhục, không tiếp tục bị đánh rách tả tơi nữa.
Đúng lúc này, Minh Cốt lão tổ đột nhiên phát ra một tiếng hét.
Lão chịu nhục, kín đáo chuẩn bị bí thuật, rốt cuộc gian nan thôi động, tiếng rống phát tiết lửa giận và bạo ngược trong lòng.
'Ầm!"
Huyết nhục trên hai cánh tay lão đột nhiên nổ tung, huyết nhục tróc ra, như Thiên Nữ Tán Hoa.
Từ cổ tay đến bả vai, hai đầu cánh tay lão chỉ còn lại xương cốt.
'Ken két!'
Mười xương ngón tay nắm chặt Hôi Oanh kiếm, khớp nối bạo hưởng.
Từng khối huyết nhục bắn tung toé, hỗn hợp lại cùng nhau, một đoàn huyết hồng nhúc nhích vặn vẹo, làm người ta buồn nôn.
Đoàn huyết nhục này hung hăng vọt tới Hôi Oanh kiếm, giống như vật ô trọc nhất thế gian, thoa khắp thân Hôi Oanh kiếm.
Linh quang Hôi Oanh kiếm có chút ảm đạm.
Minh Cốt lão tổ bỏ ra đại giá là hai tay, cuối cùng từ trong công kích sôi trào mãnh liệt giãy ra một cơ hội, mắt khẽ nhướng lên, đột nhiên há to miệng.
Lão phát ra tiếng rống biến thành gào thét sắc nhọn, thanh âm vô cùng quỷ dị, có thể xuyên thấu đại địa, xâm nhập nhân tâm, chấn tán hồn phách người.
Tần Tang ở trên mặt đất cũng nghe được rõ ràng tiếng Minh Cốt lão tổ gào thét, mặt lộ vẻ ngưng trọng.
Cùng lúc đó, Tần Tang đã nhận ra một tia dị thường, ánh mắt ngưng lại, cấp tốc quét qua mặt đất.
Thường nhân nhìn không ra manh mối gì, nhưng trong mắt Tần Tang, phương thiên địa này xuất hiện một tia biến hóa quỷ dị.
Nham tương sôi sùng sục, xao động thiên địa nguyên khí, vốn tràng diện phi thường ồn ào, Tần Tang lại cảm thấy một tia lãnh tịch khó hiểu.
Nham tương tựa hồ không còn xích hồng chói mắt như cũ, bắt đầu chảy siết, cũng không còn khí thế thôn phệ hết thảy.
Loại cảm giác này khó mà miêu tả.
Dù chung quanh không có vật sống, Tần Tang luôn cảm giác, phảng phất hết thảy đã bị rút đi 'Sức sống', biến thành cái xác biết đi.
Hắn thoáng nhìn biên giới nham tương.
Từng tòa cồn cát không ngừng bị nham tương nuốt hết.
Hắn chú ý tới cát sỏi trên cồn cát, lại ẩn ẩn đắp lên một tầng xám trắng nhàn nhạt.