Chương 304: Gật Đầu
Chương 304: Gật Đầu
Những người sinh sống ở Cố Bắc Trấn hình như từ sớm đã không có cảm giác kinh sợ, vẫn giống như cũ nên làm cái gì thì làm cái đó, cũng không nhìn lên trên một lần nào.
Bởi vì không gian của Cổ Tiên chiến trường không ổn định, chỗ sâu đầy những khẽ hở không gian, bên ngoài mặc dù không có khẽ hở không gian, nhưng cũng chịu sự ảnh hưởng giống như vậy, không chỉ trên không trung có thời điểm có những trận gió tia chớp không ngừng, có lúc sẽ bởi vì không gian dao động mà cũng xuất hiện thiên tượng, càng đi về phía chỗ sâu của Cổ Tiên chiến trường, thiên tượng xuất hiện càng tới tấp, sức mạnh cũng càng đáng sợ.
Hình dạng của Thiên tượng biến hóa thất thường, có thể có trận gió lớn thực cốt tiêu tủy, có thể trước một khắc hạ xuống Thiên Hỏa, sau một khắc thì là đại tuyết lông ngỗng, đóng băng ngàn dặm, thậm chí có lúc có vài loại thiên tượng sẽ đồng thời xuất hiện, sấm sét vang dội, đất rung núi chuyển, băng hỏa va chạm, cảnh tượng sẽ vô cùng hùng vĩ.
Ở trong thiên tượng Vân Thú trái lại càng hoạt động mạnh hơn, tu sĩ không chỉ phải toàn lực ứng phó với thiên tượng, còn nhất định phải luôn luôn cảnh giác với Vân Thú. May mà mỗi lần lúc thiên tượng xuất hiện đều có dấu hiệu, tu sĩ có thể tìm chỗ an toàn trốn tránh trước.
Bên ngoài thiên tượng tàn phá bừa bãi, nhân khí ở bên trong Cố Bắc Trấn hưng thịnh hơn mấy phần so với trước kia, các tu sĩ nhân cơ hội này bắt đầu giao dịch, tiếp tế thêm những đồ vật mà chính mình thiếu hụt.
-Tần đạo hữu, hỏa kế của cứ điểm nói lần thiên tượng này sắp kết thúc rồi. Trước đó Ân sư huynh đã truyền lệnh cho mọi người đi vào cửa vào của bí cảnh để tập hợp, thiên tượng kết thúc thì lập tức xuất phát.
Phía sau truyền đến âm thanh của nữ tử, Tần Tang quay đầu lại, nhìn thấy một nữ tử mặc y phục màu trắng, chính là Vân Quỳnh Tán Nhân cùng đồng hành, liền gật đầu đáp lại.
Nhìn xung quanh một chút, không có phát hiện bóng dáng của Mục sư huynh, Tần Tang lắc đầu không biết làm sao, cùng với Vân Quỳnh Tán Nhân đi đến phía cánh cửa vào của bí cảnh.
Lần này mười người Ảnh Vệ cùng đồng hành, tổng cộng có bốn vị tu sĩ Trúc Cơ kỳ, sáu vị còn lại đều là Luyện Khí kỳ mười tầng trở lên.
Vốn dựa theo thông lệ cũ, chỉ cần phái đi ba vị tu sĩ Trúc Cơ kỳ sơ kỳ là đủ rồi.
Khai thác Càn Dương Thạch Anh, điều quan trọng nhất là che đậy dao động của bản thân bọn họ, đề phòng bị Vân Thú phát giác, chỉ cần có thể thành công lẻn vào, Càn Dương Thạch Anh đã trồi lên mặt đất, khai thác lên thì nguy hiểm không lớn, tu sĩ Luyện Khí kỳ thì có thể hoàn thành được.
Cái mà bọn họ dựa vào là một Tinh Bàn hình dáng Vân Khí được Huyền Lô Quan phát xuống, ba tu sĩ Trúc Cơ kỳ cùng nhau thôi động, đủ lấy che phủ một phạm vi rất lớn, kiên trì một khoảng thời gian dài, dùng để khai thác quặng thì thừa sức.
Ngộ nhỡ xuất hiện việc ngoài ý muốn, cũng có thể thu nhỏ phạm vi bao trùm của Vân khí, phân người ra để ứng phó với nguy nan.
Vốn đã xác định rằng Mục Nhất Phong, Tần Tang cùng Vân Quỳnh Tán Nhân ba người, lại thêm bảy người Ảnh Vệ Luyện Khí kỳ.
Ba người bọn họ đều có tu vi Trúc Cơ kỳ sơ kỳ, Tần Tang hạ quyết tâm không tranh đoạt công lao, để cho Mục Nhất Phong làm đội trưởng, vị Vân Quỳnh Tán Nhân kia đương nhiên cũng không có ý kiến.
Không ngờ, ở trước lúc xuất phát, một người tên là Ân Hành Ca bỗng nhiên chen vào.
Ân Hành Ca xuất thân từ Dược Vương Tông, Vân Quỳnh Tán Nhân còn lại chính là đệ tử Yên Vũ Lâu, hai tông môn này đều là tông môn truyền thừa đã lâu bên trong Tiểu Hàn Vực, mặc dù trong môn không có Nguyên Anh lão tổ, nhưng có vài vị Kim Đan Thượng Nhân, thực lực không thể khinh thường, vài tông môn tương tự như Dược Vương Tông liên hợp lại ở Huyền Lô Quan, có thể chia được quyền nói chuyện.
Mặc dù Dược Vương Tông không bằng Thiếu Hoa Sơn, nhưng bản thân Ân Hành Ca lại có tu vi của Trúc Cơ kỳ trung kỳ, đứng hàng cao nhất trong bốn người, có sức mạnh vi tôn của Tu Tiên Giới, Tần Tang và Mục Nhất Phong chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của hắn.
Tần Tang có thể cảm giác được rằng Mục Nhất Phong có vẻ không thoải mái, may mà người này có thể hiểu được việc lấy đại cục làm trọng, không làm việc theo cảm tính, chỉ là làm việc có một chút qua loa mà thôi.
Hắn cũng có thể đoán được, Ân Hành Ca đoán chừng nhắm về phía Càn Dương Chi Tinh.
Càn Dương Chi Tinh là linh tài quý hiếm có thể luyện chế ra được pháp bảo, Kim Đan Thượng Nhân luyện chế Cực Dương Pháp Bảo đang cần vật này, nếu như chuyến này bọn họ có thể mang về một khối Càn Dương Chi Tinh, thiện công của tất cả mọi người trực tiếp gấp mười cũng không đáng kể, người đầu tiên phát hiện ra Càn Dương Chi Tinh còn có thể nhận được ban thưởng của Kim Đan Thượng Nhân.
Bất luận Ân Hành Ca nhận được mưu kế của Kim Đan Thượng Nhân ở trong tông môn, hay là hy vọng thu được thiện công gấp mười lần, thì thứ có thể khiến cho hắn coi trọng nhất tất nhiên vẫn là Càn Dương Chi Tinh.
Càn Dương Chi Tinh là vật trân quý như thế, đương nhiên không phải mỗi lần khai thác đều có thể gặp phải, nếu không thì chính Kim Đan Thượng Nhân đã tự mình dẫn đội.
Chỉ có điều, chỗ khoáng mạch kia đã có mấy chục năm không có sản sinh được Càn Dương Chi Tinh, dựa theo quy luật trước kia, hiện tại khả năng xuất hiện Càn Dương Chi Tinh lớn hơn một chút, nhưng cũng chỉ một chút mà thôi.
Dọc theo con đường đi thẳng ra về phía ngoài, trên đường đều phải xuống sườn núi.
Chỉ vì địa hình bên trong bí cảnh là một ngọn núi bị cắt đứt, cửa vào chính là con sông nhỏ ở dưới chân núi.
Không bao lâu, hai người đi tới cuối con đường, nhìn thấy phía trước xuất hiện một cái ngọc đới, bờ sông có một bến tàu làm bằng gỗ, mấy chiếc thuyền gỗ nhìn rất cũ nát đậu xung quanh bến tàu, không có dây thừng, nhưng ở trong dòng nước chảy xuôi thì vẫn không nhúc nhích, thực ra chính là pháp khí để ra vào bí cảnh.
Lúc này, trên bến tàu đã tụ tập mười mấy người, sau khi chờ bí cảnh mở ra thì rời đi.
Bảy người Ân Hành Ca đứng chung một chỗ, sáu Ảnh Vệ khác đều là tu sĩ Luyện Khí kỳ, trong đó có ba đệ tử đại tông môn, nhưng cũng không dám chậm trễ chút nào với mệnh lệnh của Ân Hành Ca, đã đến chờ từ sớm.
-Vân Quỳnh sư muội, Tần đạo hữu. . .
Ân Hành Ca gật đầu lên tiếng chào hỏi với bọn họ, thấy Mục Nhất Phong chưa tới, lông mày nhỏ nhăn lại một cái mà không dễ nhận ra, nhưng cũng không nói thêm gì.