Chương 305: Sơn Động Tị Nạn
Chương 305: Sơn Động Tị Nạn
-Ân đạo hữu, thật xin lỗi, vừa rồi có chút chuyện cần xử lí, suýt nữa chậm trễ thời gian. . .
Thiên tượng đã trở lại bình thường, cửa vào bí cảnh lập tức mở ra, Mục Nhất Phong cũng vừa hay tới nơi.
Tần Tang ngạc nhiên khi thấy bộ dáng cười tủm tỉm của Mục Nhất Phong, tựa như gặp chuyện gì vui vẻ, tiến vào Cổ Tiên chiến trường lâu như vậy, đây là lần đầu tiên hắn thấy khuôn mặt tươi cười của Mục Nhất Phong.
Lúc này, phía cuối dòng sông đột nhiên 'Rào' một tiếng cuộn lên ngàn cơn sóng, dòng nước chia thành hai nửa, giao nhau tạo thành một cái cổng vòm, mắt thường chỉ có thể nhìn thấy bên ngoài cổng vòm là một mảnh trắng xóa.
Ân Hành Ca không mấy kinh ngạc nói:
-Mục đạo hữu tới kịp lúc là tốt rồi, lên đường thôi.
Mọi người lập tức bước lên một chiếc thuyền nhỏ, lúc Tần Tang đang muốn lên thuyền, đột nhiên cơ thể dừng một chút, bất động thanh sắc nhìn Mục Nhất Phong, Mục Nhất Phong liếc hắn ra hiệu một cái.
Tần Tang chần chờ trong chốc lát, hơi hơi gật đầu, sau đó điềm nhiên như không có việc gì bước lên thuyền.
Thuyền gỗ phá sóng mà đi, rất nhanh đã lái vào cổng vòm, sau đó thân thể mọi người trầm xuống, cảnh vật trước mắt đại biến, hiện tại bọn họ đang đứng trên một sa mạc rộng lớn.
Trận cuồng phong dữ dội vừa rồi giờ đây biến mất như chưa từng tồn tại, đứng trong sa mạc mênh mông vô bờ, trong tầm mắt toàn bộ đều là cát vàng mênh mông, yên tĩnh lạ thường, khí nóng làm không khí xoắn lại, khiến những người tu tiên như bọn hắn cũng cảm thấy hơi khó chịu.
Ân Hành Ca lấy bản đồ ra nhìn thoáng qua, chỉ về hướng tây bắc, nói với Mục Nhất Phong và Tần Tang:
-Ta cùng Vân Quỳnh sư muội đi trước dẫn đường, hai vị đạo hữu đi sau nhé.
Mục Nhất Phong và Tần Tang đều không có ý kiến gì, mọi người xác định tốt trận địa xong, thi triển thân pháp bay đi.
Hai mươi mấy vị tu tiên giả lần lượt xuất hiện, tụ tập tại cửa vào bí cảnh, đều cảnh giác bọn người Tần Tang một cách kỳ lạ, dù sao trên Cổ Tiên chiến trường trăm ngàn dặm cũng không thấy bóng người, ở ngoài thành trấn phường thị việc giết người đoạt bảo nhìn mãi quen mắt, còn có thiên tượng và Vân Thú giúp đỡ hủy thi diệt tích , mặc ngươi thần thông quảng đại đến mức nào cũng không tìm được hung thủ.
Thậm chí còn có một số tu sĩ tâm địa bất chính tụ tập một chỗ, lấy tên là Tầm Bảo, cường đạo khắp nơi, còn dám cướp giết cả để tử của tam đại tông môn, Huyền Lô Vệ đã xử lý không biết bao nhiêu tên, thị chúng ở quan ngoại Huyền Lô, nhưng vẫn khó ngăn chặn như cũ.
Tần Tang bọn họ có mười người đồng hành, là một lực lượng không hề yếu, khiến những tu sĩ khác lo lắng cũng là điều bình thường.
Chờ thẳng đến khi bóng dáng bọn họ biến mất ở phía xa, những tu sĩ kia nhìn nhau, mới từ từ từng nhóm tản ra.
. . .
Phạm vi vùng sa mạc này rộng lớn vượt sức tưởng tượng, bọn họ đi liên tiếp năm ngày cũng không nhìn thấy điểm cuối sa mạc.
Vào buổi trưa, ánh mặt trời rọi khắp nơi.
Ngay lúc này, trong sa mạc đột nhiên nổi lên một trận gió, lúc đầu chỉ là một lớp bụi mù nhàn nhạt, một lúc sau cát sỏi bắt đầu rung chuyển, bầu trời mờ nhạt, nhiệt độ trong sa mạc chợt hạ xuống, thậm chí có chút lạnh tê tái.
Một tòa núi cát phía trước đột nhiên xảy ra chấn động, tiếp đó có mười người bỗng dưng từ đâu xuất hiện, chính là bọn người Tần Tang.
Mục tiêu trong sa mạc quá lớn, bọn họ đang thi triển độn pháp chạy đi, bất chợt phải dừng lại, đều nhíu mày, nhìn xung quanh bão cát đang trở nên ngày càng khủng bố.
-Năm ngày trước thiên tượng vừa mới bình ổn, sao lại tới nhanh như vậy.
Mặt Vân Quỳnh Tán Nhân tràn ngập vẻ lo lắng, nơi lánh nạn trong khu vực trung tầng vốn đã cực ít, bọn họ vừa rời khỏi Cố Bắc Trấn không lâu, còn cách các thành trấn phường thị khác một khoảng rất xa, mà hiện tại bọn họ ở trong sa mạc, xung quanh không có gì ngoài cát, đến cả một chỗ ẩn náu cũng không có, rất dễ bị Vân Thú vây giết.
Đến đây đã năm ngày, bọn họ gặp phải Vân Thú không chỉ một lần, cảm giác được rằng Vân Thú ở đây thực lực mạnh hơn một bậc so với Vân Thú trước đó, thậm chí có một con Vân Thú còn mạnh hơn Ân Hành Ca, cũng may bọn họ nhanh chân, đã tránh thoát được.
Ân Hành Ca trầm giọng nói:
-Thiên tượng vốn dĩ biến ảo khó lường, đã tiến vào khu vực trung tầng, nhiều hơn nữa cũng không khó hiểu. Mọi người hãy dốc sức mà chạy, tiện thể tìm một chỗ để ẩn thân, nếu không chỉ có thể mở ra một cái sa động để tránh…
Còn chưa dứt lời, một Luyện Khí kỳ Ảnh Vệ đột nhiên mừng rỡ hô lên:
-Ân tiền bối, trên bản đồ chỉ ra phía trước có một chỗ tránh nạn.
Mọi người vội vàng lấy bản đồ ra, thấy phía trước cách đây không xa quả thực là ghi chú một chỗ tránh nạn, có điều không phải phường thị, mà là một chỗ lánh nạn cỡ nhỏ do người đi đường xây nên, cách đây không quá xa, nếu bọn họ toàn lực chạy, qua năm sáu canh giờ là có thể đến nơi.
Ân Hành Ca trầm ngâm nói:
-Chỗ tránh nạn kiểu này chưa chắc có thể ở lâu dài, nhưng mà đi nhìn một chút cũng không sao. Việc này không thể chậm trễ, Mục đạo hữu, Tần đạo hữu, ba người chúng ta thôi động Tinh Bàn, Vân Quỳnh sư muội và mọi người ngự pháp khí bay đi, càng nhanh càng tốt.
Trong thời điểm nguy cấp, Mục Nhất Phong và Tần Tang tất nhiên không có ý kiến gì, thoải mái đồng ý.
Ân Hành Ca giơ tay lục Túi Giới Tử, lấy ra một cái Tinh Bàn cực lớn có đường kính dài tới một trượng*, Tinh Bàn hình tròn màu đen kịt, mặt trên có lấm tấm ánh huỳnh quang phát sáng lấp lánh, tựa như những ngôi sao trong bầu trời đêm.
*Trượng: là một đơn vị đo chiều dài cổ của Việt Nam và Trung Hoa, 1 trượng = 3,33 mét.