Chương 307: Tụ Tập
Chương 307: Tụ Tập
Mục Nhất Phong cũng không phải kẻ lỗ mãng, sau khi cân nhắc một phen, thấy rằng nếu chỉ dựa vào hắn và Tần Tang sẽ không bắt được Ân Hành Ca, bèn thông báo việc này về sư môn, liên lạc Kỳ sư huynh ở Huyền Lô Quan xa như vậy chắc không còn kịp rồi, nhưng bên trong thành trấn khu vực trung tầng có trụ sở của Thiếu Hoa Sơn, nhất định có cao thủ sư môn tọa trấn.
Nếu Ân Hành Ca thành thật chia đều lợi ích, đương nhiên sẽ không có chuyện gì, nhưng nếu như hắn có gan độc chiếm Càn Dương Chi Tinh, dù có nuốt rồi cũng phải bắt hắn phun ra!
Hành động lần này khá đúng ý Tần Tang, Ân Hành Ca tu vi cao hơn bọn họ một cảnh giới, nếu đối đầu trực diện, hắn và Mục Nhất Phong hai người cộng lại chưa chắc đã là đối thủ của Ân Hành Ca, trừ khi tên đó nhất thời sơ suất.
Nhưng Ân Hành Ca cũng là người thận trọng, tính lừa hắn không phải là dễ dàng, hơn nữa còn chưa thể xác định liệu Vân Quỳnh Tán Nhân có biết chuyện này hay không, nếu phải đối đầu với hai người, bọn họ chắc chắn rơi vào thế hạ phong.
Vả lại, sau khi tiến vào khoáng mạch, nhất định phải đồng tâm hiệp lực mới có thể tránh bị Vân Thú phát hiện, nếu xảy ra nội chiến thì kết quả chỉ có một -- bị Vân Thú xé xác!
Càn Dương Chi Tinh không phải là linh mộc, không thể nâng cao sức mạnh của kiếm Ô Mộc, Tần Tang không cần thiết phải liều mạng, việc hiện tại hắn phải làm là bí mật giám sát hành động của Ân Hành Ca, yên lặng theo dõi xem có điều gì kỳ quái không.
-Cạch cạch. . .
Lúc Tần Tang đang lặng lẽ trầm tư, trong sơn động đột nhiên vang lên một loạt tiếng bước chân, quanh quẩn ở cấm chế phong tỏa sơn động, tiếng bước chân càng ngày càng gần, tiếp đó liền thấy một tu sĩ trung niên thân đầy cát gió chạy tới, xuất hiện ở cửa ra vào thạch thất.
Dám độc hành ở nơi như thế này, tu vi chắc chắn không kém, chắc là do chạy quá vội vàng, khí tức trên người còn chưa hồi phục, cũng xấp xỉ Mục Nhất Phong, chỉ còn cách trung kỳ Trúc Cơ một con đường.
Tu sĩ Trung niên tay cầm linh kiếm, mặt lộ ra sự cảnh giác, đột nhiên nhìn thấy bên trong thạch thất có khoảng mười người đang ngồi, hẳn là hơi bị kinh ngạc.
Tần Tang bọn họ cũng không giấu diếm, rất dễ dàng nhìn ra đây là cùng một đội.
Người này đứng ở trước cửa, sắc mặt thay đổi không ngừng, đặc biệt sau khi chú ý tới tu vi của Ân Hành Ca, càng thêm do dự, không dám tiến tới. Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên lại truyền đến tiếng bước chân, đối phương cũng không giấu diếm, đã ở chỗ này rồi thì cũng không cần thiết phải che giấu nữa.
Từ khí tức có thể cảm giác được là hai người.
Tu sĩ trung niên như được đại xá, chờ hai người kia đi tới, vội vàng nghênh đón, chắp tay nói:
-Hai vị đạo hữu, thiên tượng nguy hiểm khó dò, không ngại thì có thể kết bạn đồng hành một thời gian, còn có thể chiếu cố lẫn nhau.
Nói xong, vội vàng liếc mắt ra hiệu với bọn họ.
Người tới đầu tiên hơi nghi ngờ một chút, chợt cảm giác được khí tức bên trong thạch thất, sắc mặt cả hai đều hơi biến đổi, một người trong đó có dáng vẻ tu sĩ lão thành cười sang sảng một tiếng:
-Tất nhiên là được, đây cũng là điều tại hạ muốn.
Tu vi ba người tương đương nhau, liên thủ đối đầu với bọn người Tần Tang cũng có thể đánh một trận ra trò, kết đồng bạn xong mới đi vào thạch thất, tu sĩ lão thành chắp tay hướng Ân Hành Ca.
-Tại hạ Vương Đạo Hòa, xuất môn tại ngoại*, mong chư vị đạo hữu tạo điều kiện, cho phép bọn ta cùng chen một chút, Vương mỗ đây vô cùng cảm tạ."
*Xuất môn tại ngoại: rời khỏi nhà, đi ra ngoài du lịch, trải nghiệm.
. . .
Âm thanh bão cát ầm ầm vang, địa mạch chấn động, cấm chế của nơi tránh nạn bị thiên tượng lọt vào phá hoại, dao động không ngừng, mọi người chỉ có thể thu hồi tâm tư, dốc sức tu bổ.
Sau ba người Vương Đạo Hòa, lại có vài tu sĩ lục tục đi tới, đều chật vật lạ thường.
Có điều, bầu không khí bên trong thạch thất ngược lại khá hòa hợp.
Thiên tượng lần này diễn ra không lâu lắm, chưa đến hai ngày đã khôi phục như thường, mọi người từ trong sơn động lần lượt đi ra, lọt vào trong tầm mắt vẫn là cát vàng mênh mông, dường như không có một chút biến hóa nào.
Rời khỏi chỗ tránh nạn, bọn người Tần Tang tăng thêm tốc độ, tốn nửa tháng thời gian, cuối cùng đã tới nơi cần đến. May mắn là, trên đường đi không gặp phải thiên tượng quấy phá, mấy lần gặp bầy Vân Thú, đều kịp thời tránh thoát.
Bọn họ đã sớm đi ra khỏi phạm vi sa mạc, trước mắt là những dãy núi trùng điệp, giống như những con cự long, nằm rạp trên mặt đất, ngọn núi cao nhất thậm chí có thể với tới mây trời.
Nhìn bằng mắt thường có thể thấy, mảnh đất màu đen huyền có chút bóng loáng, trên những dãy núi dường như không tồn tại sự sống, không có thấy bất kỳ một màu xanh lá nào, giống như một vùng đất chết.
Lúc này, bọn người Tần Tang đang ấn nấp trên sườn núi, mặc dù có Tinh Bàn Vân Khí giúp che dấu khí tức của bọn họ, nhưng tất cả bao gồm Tần Tang, sắc mặt đều kinh sợ, không dám có bất kỳ cử động nhỏ nào, kể cả thở mạnh cũng không dám.
Trước mặt bọn họ, ở giữa dãy núi có một khe nứt vô cùng to lớn, phía trên khe nứt mây đen che kín bầu trời, nhìn kỹ mới biết, có rất nhiều Vân Thú hình dáng chim diều hâu đang tụ tập một chỗ.