Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 3082 - Chương 3082: Thế Giới Vỡ Vụn

Chương 3082: Thế giới vỡ vụn Chương 3082: Thế giới vỡ vụn

"Trần gia tuyệt tự, chúng ta biết rõ bí mật của lão, sau này trở về, đạo tràng của lão là của chúng ta, đầy đủ để chúng ta tu luyện một thời gian, từ bỏ huyết ấn gia truyền cũng không sao." Thanh niên âm nhu nói lời này, không chỉ đề điểm tu sĩ mập lùn, cũng đang nhắc nhở ba người khác.

Ba người nghe được lời này, sắc mặt quả nhiên dễ nhìn không ít.

Năm người đi xa, huyết ấn gia truyền rơi vào trong tay Tần Tang.

"Một người biết rõ lợi và hại."

Tần Tang nhìn phương hướng năm người rời đi, như có điều suy nghĩ.

Nếu năm người chạy đến trước mặt hắn, hắn không ngại lưu đối phương lại, xử lý một thể.

Tiến vào Đại Thiên về sau, Tần Tang rõ ràng cảm giác được, tu sĩ Đại Thiên tu hành dễ dàng hơn Tiểu Thiên giới nhiều, không cần liều mạng tranh đoạt tài nguyên tu luyện có hạn, không tiến tắc thối, không bắt buộc phải tranh giành với nhau.

Giữa bát đại Thiên Châu, còn có man hoang, không ai thèm đến, chớ đừng nói đến thiên địa rộng lớn bên ngoài Thiên Châu.

Đại Chu ổn định thế cục, bát đại Thiên Châu trao đổi thông thuận với nhau, nhờ đó lấy được rất nhiều vật tư tu luyện cần thiết thông qua giao dịch, không cần hao tổn tâm cơ tìm kiếm khắp nơi, các tu sĩ thường bế quan quanh năm, chỉ cần thiên phú đầy đủ, tu luyện từng bước sẽ có được tu vi không thấp.

Những người thường xuyên du tẩu qua lại hai bên bờ sinh tử, giãy giụa đi lên từng bước một, sẽ có khí chất đặc biệt, thanh niên âm nhu là người như vậy, Cừ Chân và mấy người Hằng Sa Hội cũng thế. Từ khi Tần Tang đến Đại Chu, đi qua các tiên thành trật tự sâm nghiêm, nhìn thấy rất ít loại tu sĩ như bọn họ.

Tần Tang cầm phương ấn, quan sát một lát.

Những người này đến đây cướp đoạt huyết ấn gia truyền, mà hậu nhân Trần gia không chạy đến những nơi khác, lại muốn mạo hiểm đi tới Phong Tự Ngọc Môn, nhất định không chỉ vì ngụy trang.

Thần thức chạm đến huyết ấn, Tần Tang quả nhiên phát hiện dị dạng. Bên trong phương ấn, có một sợi tơ máu, được tế luyện vào bằng thủ đoạn đặc biệt.

Xúc động tơ máu, ba động cực kì nhạt truyền ra, từ nơi sâu xa, Tần Tang mơ hồ cảm ứng được cái gì đó.

Chắc do khoảng cách quá xa, Tần Tang không cách nào xác định được đó là cái gì, nhưng hắn đoán được, mục tiêu hướng tới Phong Tự Ngọc Môn.

Tần Tang không có bao nhiêu chờ mong về bảo vật, bất quá vị Trần lão ma kia đã cố ý luyện chế ra huyết ấn gia truyền, chắc hẳn chỉ tới một chỗ bí ẩn, chắc có thể làm nơi đặt chân tạm thời, để Cổ Nhã lưu lại chữa thương.

Cổ Nhã bị tập kích, trong lúc vội vàng không kịp chuẩn bị, bị thương không nhẹ, không thì hai người này khó mà quấn lấy nàng.

"Tần tiền bối, xử trí bọn họ thế nào?"

Cổ Nhã chỉ vào hai người trên đất hỏi.

"Tạm thời không giết, dẫn bọn họ theo." Tần Tang nói.

Thăm dò Phong Tự Ngọc Môn, thế nào cũng gặp mấy nơi nguy hiểm, đang thiếu người dò đường.

"Vâng!"

Thấy Tần Tang chỉ nói mấy câu, đã dọa lui địch nhân, Cổ Nhã sùng kính sâu hơn mấy phần, hắn nói gì nàng nghe nấy, vung tay đánh ra một đoạn vải, trói chặt hai người.

Hai người bị Tần Tang giam cầm, không có lực phản kháng. Khi đám người thanh niên âm nhu rời đi, bọn họ triệt để tuyệt vọng, mặt xám như tro.

Tần Tang thu hồi phương ấn, nhìn về phía loan xe, truyền âm qua: "Tân đạo hữu, lão phu có chuyện quan trọng cần làm trước, chúng ta sẽ hội hợp tại nơi ước định. Cừ Chân, các ngươi đi theo Tân đạo hữu, ngươi nói những chuyện kia, đợi đến Phong Tự Ngọc Môn, lão phu sẽ quyết định."

"Tuân lệnh!"

"Tần trưởng lão cứ tự nhiên."

Cừ Chân và Tân thiếu chủ truyền âm trả lời.

"Đi theo ta!"

Tần Tang dẫn theo Cổ Nhã, thi triển độn thuật, trực tiếp bay về hướng Phong Tự Ngọc Môn. Càng đến gần Phong Tự Ngọc Môn, huyết ấn gia truyền cảm ứng trở nên rõ ràng hơn.

'Ầm, ầm, ầm!'

Tiếng vang đinh tai nhức óc liên tục truyền đến.

Cổ Nhã nhìn về phương xa, trong mắt hiện lên vẻ chấn động, chỉ thấy phần cuối đại địa, tối tăm mờ mịt một mảnh, nơi đó không có trời, không có đất, không gian như bị xé nứt, phá toái, chỉ có phong bạo màu xám vô biên vô tận.

Mắt trần có thể nhìn thấy loạn lưu cuồng bạo, gào thét mà đến, gào thét mà qua, giống như một cái cối xay to lớn nằm giữa thiên địa, có lực lượng đáng sợ nghiền nát hết thảy.

Hỗn loạn, nguy hiểm!

Là ấn tượng đầu tiên khi Cổ Nhã nhìn thấy Phong Tự Ngọc Môn, thầm nghĩ không hổ chiến trường thượng cổ.

Thấy Tần Tang một mực lao thẳng đến phong bạo, Cổ Nhã nhịn không được hỏi: "Tần tiền bối, chúng ta đi vào từ chỗ này sao?"

Mặc dù là khu vực ngoài rìa Phong Tự Ngọc Môn, vẫn làm cho Cổ Nhã cảm thấy rất bất an.

Tần Tang ừm một tiếng, phong bạo mạnh, nhưng chưa vượt ra ngoài khả năng tiếp nhận.

"Bịch!"

Cổ Nhã cảm thấy hai mắt tối sầm lại, một đường xông tới trước, cảm giác được bản thân giống như xuyên qua một tầng bình chướng kì dị, sau đó chung quanh trở nên yên tĩnh, bên trong cũng không phải yên lặng, mà là do Tần Tang tạo ra một cái lồng khí bảo vệ nàng.

Vận dụng hết thị lực, mới nhìn thấy mặt đất dưới chân có màu xám, dời mắt nhìn nơi xa, không thấy bất cứ sinh linh nào trên đại địa, một mảnh hoang vu.

Tần Tang đảo mắt nhìn thoáng qua, thần sắc hơi động, tựa hồ nhận ra cái gì, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lên trời, thấy được phong bạo còn kinh khủng hơn, phong bạo màu xám che kín bầu trời, hình thành vòng xoáy to lớn.

Sau đó, Cổ Nhã kinh ngạc phát hiện, Tần Tang lại mang theo nàng bay tới trời cao, chủ động đến gần nơi có phong bạo mạnh nhất.

Lồng khí một mực che chở Cổ Nhã.

Khi hai người bay xuyên qua vòng xoáy phong bạo, nhìn thấy một màn không bình thường, bên trên phong bạo không phải bầu trời, mà là một khối lục địa khác.

Lục địa lật ngược, sơn phong lật ngược cấm xuống, nhưng lại không rơi xuống.

"Nơi này là sao?"

Lúc xuyên qua phong bạo, Cổ Nhã cảm nhận được sự hỗn loạn không hề tầm thường, trong lòng biết không phải lục địa lật đổ đơn giản như vậy.

"Hai cái tiểu thiên giới vỡ vụn!" Tần Tang nói khẽ.

Nơi này rõ ràng là tàn tích hai cái tiểu thiên giới, đè ép cùng một chỗ, giới bích bị đánh nát, hình thành phong bạo không bao giờ ngừng nghỉ.

Không nghĩ tới vừa tiến vào Phong Tự Ngọc Môn liền nhìn thấy một màn rung động như thế, Tần Tang không khỏi nhớ tới Cụ Sơn Trị Đàn tại Phù Lục Giới, hắn không thể đi vào chỗ sâu nhất, chẳng biết bên trong có tiểu thiên giới vỡ vụn hay không, có lẽ bên trong những huyễn cảnh kia có tiểu thiên giới, bởi nhãn lực của hắn không đủ, nên nhìn không ra.

Thượng cổ đại chiến, đánh nát cả tiểu thiên giới, Tần Tang đã đạt tới cảnh giới Luyện Hư, nhưng không cách nào tưởng tượng ra nổi thần thông của tu sĩ Đại Thừa đáng sợ bao nhiêu.

Trừ cái đó ra, nơi này hoang vu, không có gì để xem.

Tần Tang và Cổ Nhã đi qua hai khối lục địa, tiếp tục bay về phía trước, cảnh sắc trên đường liên miên bất tận, cuối cùng đi đến phần cuối khối lục địa bên trên.

Đại địa bị cắt, phần cuối lục địa xuất hiện một mảnh vỡ chỉnh tề, bên ngoài là bóng tối vô tận, thân ảnh Tần Tang nhoáng một cái, bay qua mảnh vỡ, nhưng không tiến vào bóng tối, mà là xuất hiện ở trong một không gian khác.

Nơi này hoang vu hỗn loạn như cũ, nhưng tốt hơn bên ngoài một ít, lúc này mới là tiến vào tiểu thiên giới, đại lục bên ngoài, là một góc của tiểu thiên giới, sau khi vỡ vụn hiển hóa ra.

Tiểu thiên giới này gần như hủy diệt, thủng trăm ngàn lỗ, không còn Đạo Tiêu môn, Tần Tang lao vùn vụt một hồi, xuyên qua một khe hở, rời khỏi tiểu thiên giới.

Cổ Nhã bị Tần Tang mang theo, vừa đi qua khe hở, nàng chợt cảm thấy không gian bắt đầu rối loạn.
Bình Luận (0)
Comment