Chương 3081: Huyết ấn
Chương 3081: Huyết ấn
Tiếp theo Cổ Nhã cũng phát giác được có người tới gần, dời bước thối lui ra sau lưng Tần Tang, nhìn hướng người tới.
Vèo vèo vèo . . .
Năm đạo độn quang xuyên thẳng qua bão cát, bọn họ vừa mới kinh lịch chém giết, trên tay dính máu tươi, một thân hung sát chưa tiêu, đằng đằng sát khí.
"Chờ một chút!"
Đạo độn quang đi đầu đột nhiên dừng lại, truyền ra thanh âm nam tử âm lãnh.
Bốn đạo độn quang theo sát sau lập tức ngừng lại.
Người tới gồm bốn nam một nữ, bốn nam tử đều mặc áo bào đen hình dạng và cấu tạo không khác nhau, duy chỉ có nữ tử mang áo bào tím bó sát thân, lôn ra thân thể không bỏ sót, tướng mạo nữ tử cũng cực kì yêu diễm, không biết có phải cố ý hành động hay không, trên sống mũi có một vết đao, không chỉ không phá hư vẻ mỹ mạo, ngược lại tăng thêm mấy phần dã tính.
Sau khi năm người hiện thân đứng đó, có thể thấy được thân sơ khác biệt.
Người vừa lên tiếng là một trong bốn tên nam tử, là một thanh niên tướng mạo âm nhu, còn có một tu sĩ mập lùn, theo sát bên cạnh gã. Hai người khác một già một trẻ, đứng chung một chỗ, thoạt nhìn giống như ông cháu. Nữ tử thì đứng một mình rời rạc bên ngoài, nhưng đứng hơi gần thanh niên âm nhu.
"Viên huynh phát hiện cái gì à?" Lão giả trong hai ông cháu mở miệng hỏi thăm.
Thanh niên âm nhu hồ nghi nói: "Hai vị Tiền huynh một mực không nhúc nhích, chư vị không cảm thấy kỳ quái sao?"
Đám người này không phải tới từ cùng một thế lực, vì phòng ngừa có người tâm hoài quỷ thai, lúc kết minh đã ước định ước thúc nhau, tỉ như đám người cùng nhau thi triển một loại bí thuật, người thi thuật có thể tùy thời cảm giác được vị trí những người khác.
"Ý Viên huynh là. . ."
Lão giả nhíu mày nhìn phía trước.
Thanh niên âm nhu quét mắt qua đám người: "Trước đó vây giết hậu nhân Trần lão ma, hai vị Tiền huynh hình như nói là coi trọng một kiện bảo bối, truy kích theo, nhưng phía trước tựa hồ không có ba động đấu pháp. Nếu như bọn hắn đã đắc thủ, vì sao không lập tức chạy về, bảo bối gì có thể để cho bọn hắn bỏ qua huyết ấn gia truyền của Trần lão ma? Nếu như bọn hắn không đắc thủ. . ."
"Đó chính là bị người chế trụ!" Lão giả trầm giọng nói.
"Người nào có thể chế trụ hai vị Tiền huynh?"
Nam tử mập lùn lộ vẻ kinh ngạc: "Bọn hắn sau khi đi, chúng ta giải quyết mấy hậu nhân Trần lão ma, gần như không gặp khó khăn trắc trở gì cả. Mới chỉ một hồi, lấy năng lực hai vị Tiền huynh, dù không địch lại, cũng không thể bị người bắt sống chứ . . ."
Ba!
Tất cả mọi người nhìn về phía tay phải thanh niên âm nhu, chỉ thấy gã vừa bóp nát một ngọc phù đưa tin, loại ngọc phù này là bọn họ luyện chế cho lần hành động này, thế nhưng phía trước không có bất kỳ câu trả lời nào.
"Rút lui!"
Thanh niên âm nhu không chút do dự, quay đầu muốn đi.
Lão giả còn chưa mở miệng, thiếu niên nhăn mày, chần chờ nói: "Cái này không tốt cho lắm, hai vị Tiền huynh đoạn đường này coi như tận tâm tận lực, cũng lập đại công, mà chúng ta trước đó đã lập thệ, giúp nhau canh gác, không được phản bội, còn không biết xảy ra chuyện gì đã vứt bỏ hai vị Tiền huynh, về tình về lý. . ."
"Tình lý?"
Thanh niên âm nhu hừ lạnh, khinh thường nói.
"Ngẫm lại nơi này là nơi nào, có bao nhiêu cường giả xuất nhập Phong Tự Ngọc Môn! Đừng tưởng rằng tới gần Đại Chu, những đại năng đó sẽ cố kỵ, ở chỗ này sẽ chỉ càng thêm không kiêng nể gì so với khu vực hắc ám kia. Hai vị Tiền huynh nếu trêu chọc đến vị lợi hại nào đó, chẳng lẽ mọi người cùng chôn cùng với bọn hắn? Mà lúc kết minh thì lời thề có điều kiện, nhất định phải là lúc đối mặt dư nghiệt Trần thị. Hai vị Tiền huynh bị tham niệm che đậy lý trí, tự rời đi, may mắn dư nghiệt Trần thị còn sót lại thực lực không mạnh, nếu không hành động của bọn hắn sẽ chỉ làm chậm trễ đại sự, nói cho cùng cũng là bọn hắn gieo gió gặt bão!"
Thanh niên âm nhu không chút khách khí, ngữ khí như răn dạy, sắc mặt thiếu niên lúc trắng lúc xanh.
Mà thanh niên âm nhu khi nói chuyện đã thôi động độn thuật, nam tử mập lùn thì chỉ nghe theo lệnh gã. Hai ông cháu nhìn về phía nữ tử áo bào tím, thấy nữ tử cũng muốn đi gấp, nên không nói thêm gì nữa.
Năm người đang muốn theo đường cũ trở về, bên tai bỗng nhiên vang lên một tiếng cười khẽ.
"Ha ha. . ."
Tiếng cười hư vô mờ mịt, nhưng lại rõ ràng truyền vào trong tai đám người, phảng phất ở khắp mọi nơi, căn bản không thể phán đoán phương vị.
"Các ngươi đúng là thông minh hơn lão phu dự đoán, đã vậy, lão phu cũng không làm khó các ngươi, lưu lại huyết ấn gia truyền Trần gia, các ngươi có thể đi."
Thanh âm bình thản, lại làm cho sắc mặt đám người thay đổi, tóc gáy toàn thân dựng đứng lên.
'Vù vù!'
Năm người lập tức kết thành một tòa chiến trận, lấy thanh niên âm nhu làm hạch tâm, mặt mũi tràn đầy đề phòng.
"Xin hỏi là đạo hữu phương nào, sao không hiện thân gặp mặt? Chúng ta và hai vị Tiền huynh chỉ là tạm thời hợp tác, cũng không phải là bạn đường. Giả sử hai vị Tiền huynh mạo phạm đạo hữu, cũng không liên quan đến chúng ta, cũng sẽ không can thiệp, mặc cho đạo hữu xử trí." Thanh niên âm nhu cất giọng hô về phía hư không.
Ai ngờ, đối phương không quan tâm, vẫn như cũ ngữ khí bình bình đạm đạm.
"Lão phu kiên nhẫn có hạn, cho các ngươi thời gian ba cái hô hấp."
Trong phút chốc, đám người gần như có thể nghe được tiếng hít thở của đồng bạn, thời gian ba cái hô hấp đảo mắt sắp hết.
Huyết ấn do thanh niên âm nhu cầm, gã tiếp nhận áp lực lớn nhất không thể nghi ngờ, những người khác cũng đang nhìn gã.
Đây là một lựa chọn rất khó khăn.
Nếu như đối phương đang hư trương thanh thế, bọn họ cứ như vậy bị hù dọa, giao ra bảo vật, chỉ sợ sẽ để người trong thiên hạ chế nhạo. Nhưng vạn nhất đối phương thật sự là một vị cường giả. . .
"Huyết ấn gia truyền này, tại hạ từ bỏ, xin ba vị tự xử trí đi!"
Thanh niên âm nhu lấy ra một ấn vuông, nhẹ nhàng ném đi.
Nam tử mập lùn một mặt không muốn bỏ, môi rung rung một chút, còn muốn nói điều gì, bị thanh niên âm nhu hung hăng trừng mắt, lập tức câm như hến, vội vàng theo thanh niên âm nhu phi độn ra ngoài.
Ba người còn lại hai mặt nhìn nhau.
Thanh niên âm nhu trong đám người có thực lực mạnh nhất, đồng minh cũng do gã tổ chức, quá trình truy tung hậu duệ Trần lão Ma, người này cho thấy phán đoán nhạy cảm và mưu lược phi phàm khiến mọi người tâm phục khẩu phục, không ngờ gã chịu bỏ qua huyết ấn hao tổn tâm cơ mới có được, thậm chí ngay cả khuôn mặt địch nhân cũng không nhìn thấy.
Trong mắt nữ tử lóe lên vẻ do dự, sau cùng nhẫn tâm thu hồi ánh mắt, hóa thành một đạo tử mang bỏ chạy.
Lão giả than nhẹ một tiếng, lôi kéo thiếu niên lưu luyến không rời đuổi theo.
Sau khi cả bọn đi, ấn vuông bỗng nhiên ngừng hạ xuống, tự bay vào chỗ sâu bão cát.
Nam tử mập lùn bay ra thật xa vẫn không cam lòng, thấy sau lưng không có truy binh, liên tục nhìn lại: "Đại ca, huyết ấn cứ như vậy chắp tay dâng người sao? Ba động bên trong ấn huynh cũng cảm giác được, toà dược điền Trần lão ma trong truyền thuyết rất có thể ngay ở chỗ này, bên trong không chỉ có vô số linh dược, nói không chừng còn có bảo khố Trần lão ma lưu lại, gần trong gang tấc đó!"
"Linh dược trọng yếu hay là cái mạng nhỏ của ngươi trọng yếu hơn?"
Thanh niên âm nhu nhìn sau lưng, nữ tử áo tím và hai ông cháu đã đuổi theo tới.