Chương 3102: Minh linh
Chương 3102: Minh linh
Trận hình như vậy có lợi cho Tân gia, nhưng Bùi cung phụng lại không hỏi ý kiến của Tân thiếu chủ. Tu sĩ Tân gia cảm nhận được Bùi cung phụng thay đổi thái độ, đưa mắt nhìn bầu trời âm trầm nơi xa, con đường phía trước chưa biết hung hiểm thế nào, trong lòng đã bất an.
Đứng trên bờ nhìn không ra cái gì, đám người dựa theo Bùi cung phụng an bài, bay ra lục địa, tiếp tục phi hành tiến sâu vào trong hắc hải.
Nước biển đen như mực, không thấy vật sống trong nước, ngoại trừ tiếng nước, thì không có âm thanh nào khác, hoàn cảnh quỷ dị, làm cho đám người càng thêm khẩn trương.
Bùi cung phụng mở lời muốn mở đường, nhưng bay được một đoạn, tựa hồ nhận ra cái gì, không chút khách khí sai khiến hai tu sĩ Tân gia tiến lên dò đường.
Hai tên tu sĩ kia nhìn về phía Tân thiếu chủ, nhưng Tân thiếu chủ không dám nghịch lời Bùi cung phụng, bắt đắc dĩ yên lặng gật đầu.
Trên biển cả mênh mông, liếc mắt một cái liền nhìn thấy rõ mồn một, trong nước không có khí tức nguy hiểm, đang lúc đám người cảm thấy Bùi cung phụng quá cẩn thận, chợt kinh ngạc nhìn thấy, hai tu sĩ Tân gia biến mất trước mặt bọn hắn.
Đám người Tân gia biến sắc: "Xảy ra chuyện gì, lão Ngũ bọn họ đâu rồi?''
Bùi cung phụng mỉm cười, quay đầu nhìn Tần Tang: "Tần trưởng lão nhìn ra cái gì không?"
"Hư không rối loạn!" Tần Tang trầm giọng nói.
Phía trước nhìn như bình thường, kì thực là hai không gian khác biệt, giống như ghép hai cái tiểu thế giới lại với nhau. Không gian vỡ vụn rất phổ biến tại Phong Tự Ngọc Môn, nhưng yên tĩnh như vậy, hầu như cảm nhận không được, mà lại lúc bị kéo vào, không gian không nổi lên chút gợn sóng nào, lần đầu tiên gặp phải.
"Cũng chưa chắc, có thể là trận pháp." Bùi cung phụng lắc đầu.
Phía trước quang ảnh lấp lóe, hai tên tu sĩ Tân gia đi mà quay lại, nhìn thấy đám người biểu lộ như trút được gánh nặng, hiển nhiên trước đó cũng đã mất dấu bọn họ.
Đám người tiến vào không gian trước mặt, phát hiện nơi này có hắc hải, chỉ là gió biển lớn hơn.
Tiếp tục bay một hồi, gió càng lúc càng lớn, sắc trời càng thêm u ám.
"Có chỗ không đúng." Tần Tang trầm giọng nói.
"Không sai, các ngươi cẩn thận, chiếc bảo chuông kia đâu? Lấy ra!" Bùi cung phụng không chút khách khí ra lệnh.
Tân thiếu chủ tế bảo chuông lên, bảo quang bao phủ tu sĩ Tân gia.
Cùng lúc đó, chung quanh nổi lên cuồng phong, chỉ một thoáng mây đen đầy trời, tiếng sấm trầm muộn quanh quẩn trên biển.
'Vù, vù, vù!'
'Ầm, ầm, ầm!'
Trong mây nổi lên lôi đình, phong bạo sắp tới.
Thần sắc đám người vẫn rất nhẹ nhàng, nhưng rất nhanh nhẹ không nổi nữa, lôi đình từ bốn phương tám hướng hội tụ trên đỉnh đầu bọn họ, càng tụ càng nhiều, khí tức càng lúc càng kinh khủng.
Ngoại trừ không có uy áp thiên đạo, cảnh tượng như thế không kém hơn thiên kiếp bao nhiêu.
"Không tốt! Đi mau!"
Bùi cung phụng hơi biến sắc, tốc độ gia tăng, không gian nơi này không phải một thể, xông ra chỗ này, chắc sẽ thoát khỏi nguy hiểm
Ngay cả Bùi cung phụng còn muốn chạy, tu sĩ Tân gia cảm thụ thế nào?
'Ầm!'
Vô số lôi đình trút xuống, mặt biển sáng như ban ngày, đám người bị lôi điện bao phủ trong nháy mắt.
Ngọc như ý xoay quanh trên đỉnh đầu Bùi cung phụng, lôi điện không cách nào rơi xuống.
Tần Tang ngự kiếm liên tục trảm phá lôi điện, dư quang liếc nhìn đám người Tân gia.
Chiếc bảo chuông kia chủ yếu nhắm vào công kích nguyên thần, ở chỗ này tác dụng không lớn, Lạc quản gia vội vàng tế ra một cây trường phiên, đám người liên thủ thôi động, trường phiên phóng to, che chở bọn họ.
Lôi điện không ngừng oanh kích, mặt phiên liên tục chấn động, lấp léo u quang.
Nhìn như chặn được lôi điện, kì thực nguy hiểm chỉ vừa mới bắt đầu.
Đúng lúc này, Tần Tang và Bùi cung phụng bỗng nhiên đồng thời nhìn lên không trung.
"Nguy hiểm!"
Thời khắc này, trong lòng bọn họ nổi lên báo động, cảm nhận được khí tức nguy hiểm bên trong mây đen.
Cỗ khí tức này không có dấu hiệu nào, đột nhiên xuất hiện, còn có khí tức uy hiếp được tu sĩ Luyện Hư!
Tiếng nhắc nhở vừa dứt, trong mây đen đột nhiên bắn ra một đạo điện quang, hoàn toàn khác lôi điện, hình dạng như nguyệt nha, trảm nhanh xuống, quét ngang hư không.
Công kích tới quá mức đột ngột, Tần Tang và Bùi cung phụng không kịp né tránh, chỉ có thể ngạnh kháng.
Hai người không rõ nguyệt nha có uy lực lớn bao nhiêu, chuyện đầu tiên cần làm là bảo vệ tốt bản trân, chứ không xuất thủ bảo vệ đám người Tân gia.
Tần Tang âm thầm lưu ý Tân thiếu chủ, vừa vặn mượn cơ hội này bức ra át chủ bài của Tân gia, chắc hẳn Bùi cung phụng cũng nghĩ như vậy.
'Vù!'
Nguyệt nha đánh tới, khí thế kinh người.
Đám người bị thiểm điện nuốt hết, chung quanh một màu trắng bạc, lôi đình cuồng bạo bộc phát.
Lôi quang như biển, chợt có một đạo kiếm quang xuất hiện, bắn ra kiếm ý kinh thiên, ngang nhiên trảm phá thiểm điện, chính là Tần Tang ngự sử Hôi Oanh kiếm nghịch thế mà lên, vọt ra.
Ở trên cao nhìn xuống, Tần Tang thấy dưới lôi quang hiện lên một đoàn thanh quang, Bùi cung phụng được ngọc như ý che chở, nhanh chóng vọt ra.
Hai người liếc nhau, không hẹn mà nhìn về phía đám người Tân gia.
Đạo nguyệt nha này có uy lực đẳng cấp Luyện Hư, bọn hắn còn phải cẩn thận ứng phó, nếu Tân gia ứng đối không thích đáng, sẽ có người vẫn lạc tại nơi chỗ.
Sau đó xuất hiện một màn, làm cho Tần Tang và Bùi cung phụng cảm thấy kinh dị.
Chỉ thấy một luồng đao khí dài đến trăm trượng, chỉ chậm hơn bọn hắn một bước, phảng phất có thể trảm phá hết thảy, ngang nhiên xé rách lôi quang.
Tân thiếu chủ dẫn đầu đám người Tân gia, theo sau đao khí bay ra khỏi lôi quang, đám người Tân gia vẫn còn kinh hãi, không bị tổn hao sợi tóc nào.
Tần Tang ngưng mắt lại, dò xét Tân thiếu chủ, sau cùng dừng lại sau lưng nàng. Nơi đó mơ hồ có một đoàn âm ảnh, tựa hồ là bóng dáng của nàng, dính sát thân thể của nàng.
"Đó là minh linh truyền thừa của Tân gia! Không ngờ Tân Sanh có thể thao túng tự nhiên, quả nhiên thiên phú kinh người!"
Bùi cung phụng nhận ra âm ảnh, liên tục tán thưởng.
Không ai chú ý tới, trong ánh mắt Bùi cung phụng lóe lên vẻ vui mừng, tựa hồ Tân thiếu chủ bị buộc triệu hoán minh linh ra, cực kì có lợi với gã.
Mà Tân thiếu chủ không ra vẻ tự đắc, khí tức hơi gấp rút, con ngươi sáng tỏ như ngọc thạch, hiển hiện tơ máu, tựa như triệu hoán minh linh ra phải trả giá không nhỏ.
Mây đen che kín bầu trời vẫn chưa tan, Tân thiếu chủ không dám chần chờ, vội vàng dẫn đầu đám người Tân gia, bay về phía trước như tên bắn.
… …
Đang lúc bọn người Tần Tang lao vùn vụt bên trên hắc hải.
Bên ngoài lăng mộ, một cơn gió nhẹ lướt qua, một lão giả trống rỗng xuất hiện.
Lão giả hạc phát đồng nhan, nhìn cổ cấm trên cửa đá bị phá vỡ, khẽ vuốt râu bạc, lộ ra nụ cười tự đắc.
"Hừ! Bùi lão quỷ, ngươi cho rằng tiểu bối Tân gia miệng còn hôi sữa kia, giấu diếm được lão phu sao? Lão phu muốn xem, các ngươi sẽ cho ta kinh hỉ gì."
Thân ảnh lão giả chợt nhoáng, yên lặng đi qua khe cửa, biến mất trong hư không, đuổi theo đám người Tần Tang.
Mà đám người Tần Tang, hoàn toàn không biết gì cả.