Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 3101 - Chương 3101: Vu Tộc?

Chương 3101: Vu tộc? Chương 3101: Vu tộc?

Loại Anh tinh này cũng có hiệu quả đối với Thiên Mục Điệp đột phá lục biến, đúng là thu hoạch ngoài ý muốn.

'Ong ong . . .'

Tần Tang tới gần hoa thụ, Tế trùng cảm nhận được uy hiếp, vì bảo vệ Anh tinh mà lâm vào điên cuồng.

Bầy trùng bao vây Tần Tang, trong tiếng côn trùng kêu dồn dập, không ngừng phát ra gợn sóng màu vàng mắt thường có thể thấy được, công kích Tần Tang.

Tần Tang ở trong vòng xoáy sóng gió, lại không bị ảnh hưởng chút nào, ánh mắt thanh minh, đến hoa thụ càng ngày càng gần.

Thấy công kích vô hiệu, Tế trùng rơi vào điên cuồng bắt đầu dùng nhục thể va chạm vào Tần Tang, nhưng nhao nhao bị Minh Sơn Khải trên người Tần Tang bắn bay, có con thịt nát xương tan tại chỗ, chỉ như châu chấu đá xe mà thôi.

Tần Tang không tổn hao gì, đi đến trước hoa thụ, lấy xuống một cái hoa ẩm, xóc xóc trọng lượng, hài lòng thu vào.

Hành động này khiến Tế trùng càng thêm phẫn nộ, trong bầy trùng bay ra mấy con Tế trùng đặc thù, hình thể lớn hơn những con khác mấy lần, hai bên giác hút mọc ra răng nanh bén nhọn, phát ra tiếng tê minh chói tai.

Nhìn thấy những Tế trùng đặc thù này, trong lòng Tần Tang hơi động.

Phương pháp Vu tộc bồi dưỡng Tế trùng là bí mật bất truyền của các bộ tộc, hắn không hiểu bồi dưỡng thế nào, cũng không thể thu phục bọn Tế trùng này, bất quá có thể thử mang đi mấy con Tế trùng đặc thù này, nói không chừng có thể tìm ra một ít môn đạo.

Tế trùng không chỉ có thể phụ trợ tế điển và sản xuất Anh tinh, vẫn còn có rất nhiều diệu dụng.

Sau lưng của hắn không có bộ tộc Vu tộc, nhưng có cả một Phong Bạo Giới, nếu có thể bồi dưỡng ra Tế trùng cho mình, đối với toàn bộ Phong Bạo Giới đều là chỗ tốt. Chỉ có điều độ khó bồi dưỡng Tế trùng quá lớn, Tần Tang cũng không có lòng tin.

Kiếm mang lóe lên, đơn giản chém mấy chục con Tế trùng thành hai nửa, hắn xuất hiện phía trên một con Tế trùng đặc thù.

Tế trùng đặc thù rất là hung hãn, dám chủ động công kích Hôi Oanh kiếm, nhưng bị Kiếm quang khẽ quấn, tả xung hữu đột cũng không thể tránh thoát, bị Kiếm quang mang theo bay ngược trở về.

Tần Tang xuất thủ giam cầm chúng lại, tạm thời thu vào Linh Thú Đại, tiếp theo bắt giữ từng con Tế trùng đặc thù.

Trùng vân phía ngoài trở nên mỏng manh hơn nhiều, trong bụi hoa rơi xuống một tầng thi trùng, tăng thêm đầu lĩnh bị bắt, uy lực bầy trùng công kích giảm nhiều.

Sau lưng truyền đến tiếng xé gió, Bùi cung phụng đuổi theo, ánh mắt đảo qua hoa thụ, Anh tinh chứa trong hoa ẩm đã bị Tần Tang lấy đi, nhưng vẫn còn lưu lại dị hương.

Con ngươi co rụt lại, Bùi cung phụng nhìn chằm chằm Tần Tang: "Tần trưởng lão giống như biết sơ chỗ này?"

"Tần mỗ cũng không phải hoàn toàn chú tâm vào luyện khí, vẫn nuôi mấy con linh trùng. Có tin đồn, đạo ngự trùng của nhân tộc chúng ta thật ra là thoát thai từ truyền thừa Vu tộc, nên sinh lòng hiếu kì, sưu tập một số điển tịch thượng cổ, thấy không ít ghi chép liên quan tới đạo ngự trùng của Vu tộc. Đáng tiếc ngày nay Nhân Vu hai tộc quan hệ không thân, Phong Tự Ngọc Môn giống như lạch trời, nếu không nói không chừng Tần mỗ sẽ đích thân đi Vu tộc thỉnh giáo một phen." Tần Tang nói.

"Tần trưởng lão quả nhiên học thức uyên bác." Bùi cung phụng gật gật đầu, tán thưởng một câu, về phần có tin lý do Tần Tang thoái thác hay không, chỉ có chính gã biết rõ.

Lúc này, đám người Tân gia cũng đuổi tới, dù đoán ra nơi này khả năng có bảo vật gì, nhưng ngay cả Bùi cung phụng cũng không truy đến cùng, bọn họ nào dám hỏi nhiều.

Hóa giải Tế trùng uy hiếp, đám người tiếp tục tiến lên, ngoài ý muốn không tìm được lối vào tầng tiếp theo, không gian phía trước tựa hồ xa vô hạn, dãy núi phập phồng, càng ngày càng hoang vu, dần dần trở nên âm u kinh khủng, luôn nhắc nhở đám người, bọn hắn khả năng đang trong một tòa lăng mộ.

Bay nhanh một hồi, không tiếp tục gặp nguy hiểm khác, nhưng mọi người thấy một tràng cảnh không giống bình thường.

Trên đỉnh một ngọn núi phía trước, tu kiến một tòa đài cao tạo hình đặc biệt. Phía trên núi này, tìm không thấy dù là một gốc cỏ xanh, núi đá như bị nhuộm mực, cả tòa núi cho người ta một loại cảm giác âm trầm đè nén.

Phía trên trống rỗng, nhưng tình cảnh trước mắt khiến mọi người ngừng lại, không dám tới gần.

Đài cao gần như chiếm cứ cả đỉnh núi, ba mặt tuyệt bích, một đầu thềm đá nối thẳng chân núi, hiển nhiên là có người kiến tạo ra.

Mà vết tích trên thềm đá cũng không phải hoàn toàn do thời gian phong hoá, rõ ràng là do sử dụng đã rất lâu.

Điều này nói rõ, đã từng có người ở chỗ này sinh hoạt!

Xa xa đánh giá đài cao, Bùi cung phụng hỏi: "Tần trưởng lão kiến thức rộng rãi, có nhận ra đài cao kia dùng làm gì không?"

"Có thể là tế đàn Vu tộc dùng để tế tự."

Tần Tang trầm ngâm nói, thời đại thượng cổ, bộ tộc Vu tộc thường kiến tạo tế đàn tại chỗ cao nhất, cho rằng có thể câu thông thiên địa tốt hơn.

Ngọn núi này chính là đỉnh cao nhất so với chung quanh.

Có Tế trùng, tế đàn, chẳng lẽ là nơi mà bộ tộc Vu tộc nghỉ lại? Nhưng ai lại xây nơi nghỉ lại thành lăng mộ?

Tần Tang càng ngày càng nhìn không thấu nơi này.

"Lại là Vu tộc!" Bùi cung phụng nhíu mày.

Vu tộc và nhân tộc có truyền thừa khác nhau, một thứ gì đó không thể giải thích theo lẽ thường, rất có thể sẽ xuất hiện biến số, vượt khỏi tầm kiểm soát của bọn hắn.

"Lão phu còn nhớ, Tân đạo hữu hẳn là chưa hề thi triển qua thần thông Vu tộc." Bùi cung phụng nhìn chằm chằm ánh mắt Tân thiếu chủ.

Vẻn vẹn ánh mắt Bùi cung phụng mang đến áp lực cực lớn cho Tân thiếu chủ, khiến thân thể mềm mại của nàng khẽ run lên, thấp giọng nói: "Bùi tiền bối nói đúng lắm, phụ thân cũng chưa từng nhắc với vãn bối về Vu tộc."

"Ồ?"

Thần sắc Bùi cung phụng hơi động: "Nếu vậy, Tân đạo hữu cũng không biết nơi đây liên quan đến Vu tộc?"

Đã vậy, toà lăng mộ này, Tân gia có lẽ không hiểu nhiều như trước đó tưởng tượng.

Đáy mắt Lạc quản gia hiện lên vẻ khẩn trương, ánh mắt cường giả Luyện Hư quá độc ác, bất luận dấu vết gì để lại cũng không thể giấu diếm được ánh mắt của bọn hắn, một khi bọn hắn cho rằng Tân gia mất đi giá trị, chủ khách đổi chỗ, kết quả tốt nhất của Tân gia cũng chỉ phân được một chút nước canh, thậm chí khả năng bị đá ra ngoài.

Tân thiếu chủ vẫn trấn định nói: "Phụ thân xác thực không đích thân đi vào, chỉ là từng chiếm được một chút manh mối liên quan tới nơi đây, từ đó suy đoán ra. Có chút tin tức, phụ thân khả năng cũng không xác định, lo lắng vãn bối sinh ra ngộ phán, nên không đề cập tới."

"Thật sao? Xem ra chuyến này mời Tần trưởng lão là đúng rồi." Bùi cung phụng mỉm cười nhìn về phía Tần Tang: "Tần trưởng lão hiểu Vu tộc hơn xa chúng ta, con đường về sau cần Tần trưởng lão hao tâm tổn trí nhiều hơn."

"Tần mỗ chỉ có thể hết sức nỗ lực." Tần Tang không mặn không nhạt nói.

Đám người vòng qua tế đàn, tiếp tục hướng phía trước, bay qua Thiên Sơn, chợt có từng tiếng nước chảy từ phía trước truyền đến.

Đây là thanh âm sóng nước vỗ bờ, đám người bay đến phía trước, quả nhiên thấy được mặt nước, đây là một vùng biển rộng bát ngát, mênh mông vô bờ.

Một tòa lăng mộ tồn tại ở trong hải dương!

Sóng gió không lớn, sóng nước vỗ nhè nhẹ vào đá ngầm, quỷ dị chính là, nước biển lại là màu đen.

Trên mặt biển không có đảo, sắc trời và chỗ sâu nước biển cũng đen như mực, thoạt nhìn thần bí phi thường.

"Còn phía trước?" Bùi cung phụng nhìn về phía Tân thiếu chủ.

Tân thiếu chủ gật gật đầu.

"Lão phu đích thân mở đường, các ngươi đi theo sau lão phu, để Tần trưởng lão đoạn hậu, xuất hiện chuyện ngoài ý muốn cũng tránh cho các ngươi trở tay không kịp. Ý Tần trưởng lão thế nào?" Bùi cung phụng đưa ra an bài.

Tần trưởng lão đương nhiên không gì không thể.
Bình Luận (0)
Comment