Chương 311: Tay Quỷ
Chương 311: Tay Quỷ
-Vù vù…
Con rết bò tới bò lui, hai cái râu dò tìm từng chút từng chút trên mặt đất, đột nhiên dừng lại ở một chỗ, xúc giác hai bên mép mở rộng, xé rách đất đá, chui sâu vào nền đất.
Ân Hành Ca đã chuẩn bị từ sớm, lập tức đánh ra một luồng linh lực, phong ấn con rết lại, cảm ứng một chút, sức mạnh của Tinh Bàn ở trong này đã rất loãng rồi, đành phải dùng vân khí của bản thân để che lấp ở khu vực này, sau đó lấy ra một thanh linh kiếm, chém vào mặt đất.
Mặt đất cực kỳ cứng rắn, với tu vi của Ân Hành Ca thì tốc độ cắt cũng cực kỳ chậm chạp, đào xuống được một khoảng, ngoại trừ một viên Thạch anh Càn Dương thì không phát hiện thêm thứ gì khác.
Ân Hành Ca thả con rết ra, con rết vẫn muốn chui xuống dưới nền đất như trước.
Dần dần, mặt đất bị đào ra một cái khe sâu khoảng vài chục trượng, vẫn không thu hoạch được gì như cũ, Ân Hành Ca bắt đầu mất kiên nhẫn, nhíu mày suy nghĩ một lát, đưa tay vào lần mò trong túi Giới Tử, vài tia sáng rực rỡ bay ra, đều là linh kiếm với đủ loại kiểu dáng.
Dưới sự điều khiển của Ân Hành Ca, tất cả linh kiếm đó đồng thời chuyển động, kiếm khí như xoay vòng, nhanh chóng chém lên mặt đất.
Cái khe càng lúc càng sâu, lớp đất đá bên dưới cũng đen kịt, gần như có thể cắn nuốt ánh sáng, có một loại quỷ dị khó hiểu. Chẳng biết tại sao mà trong lòng Ân Hành Ca chợt xuất hiện một chút bất an.
Ân Hành Ca cau mày lại, cẩn thận quan sát xung quanh, bốn phía vô cùng yên tĩnh, không phát hiện ra chút khác thường nào, không khỏi cười tự giễu.
Không ngờ, nụ cười trên mặt Ân Hành Ca còn chưa biến mất, dưới nền đất bỗng nhiên phát ra âm thanh "khà khà khà" quái dị.
Ân Hành Ca hoảng hốt lo sợ, bỗng cúi đầu xuống, nhìn chòng chọc vào bên dưới nền đất.
Chỉ thấy lớp đất đá cực kỳ cứng rắn này lại bắt đầu dao động không ngừng như một mặt nước, sau đó theo tiếng "bộp bộp bộp" có vô số dấu tay gồ ra bên ngoài, giống như có vô số bàn tay quái dị bị đánh thức, muốn phá phong ấn chui từ trong ra ngoài, cực kỳ quỷ dị.
-Ầm.
Lớp đất đá đột nhiên nổ mạnh, đá vụn bay tứ tung.
Chỉ trong một thoáng, một luồng ma khí đen kịt khuếch tán ra ngoài, bên trong ma khí thấp thoáng vô số bóng quỷ.
Ân Hành Ca cực kỳ hoảng sợ, linh lực trên người chợt lóe, bóng dáng dần mơ hồ, mắt thấy sắp biến mất tại chỗ, đột nhiên một cánh tay gầy guộc đột nhiên từ trong ma khí thò ra, bắt lấy cổ chân của Ân Hành Ca, kéo mạnh hắn ra ngoài từ trong hư ảo.
Bàn tay quỷ này rét lạnh khác thường!
-Rắc.
Một miếng Ngọc Phật bỗng nhiên nứt ra một cái khe.
Ba người tập trung nhìn vào, đúng là miếng ngọc của Ân Hành Ca, sắc mặt đồng loạt thay đổi.
Tần Tang và Mục Nhất Phong liếc nhìn nhau, đều có chút ngạc nhiên, dựa theo tình báo mà bọn họ thu thập được, Ân Hành Ca nhiều nhất chỉ muốn độc chiếm Càn Dương chi tinh thôi, bọn họ chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng là được, hắn đã động đến cái gì ở dưới đó à?
-Ân sư huynh gặp phải cái gì vậy…
Giọng nói của Vân Quỳnh tán nhân hơi run rẩy, Ân Hành Ca là cao thủ trung kỳ Trúc Cơ kỳ duy nhất trong mười người bọn họ, nếu gặp phải nguy hiểm mà ngay cả hắn cũng không giải quyết được, vậy thì không ai trong số bọn họ có thể chạy thoát được!
Lời còn chưa dứt, đột nhiên ba tiếng vỡ vang lên liên tiếp, không ngờ có tới ba miếng Ngọc Phật vỡ tan, ra hiệu cầu cứu với bọn họ.
Trong nháy mắt đã có nhiều người gặp nguy hiểm cùng lúc như vậy!
-Cứu người!
Tần Tang quát lớn một tiếng, đứng phắt dậy.
Vân Quỳnh tán nhân hoang mang lo sợ, hốt ha hốt hoảng đứng lên:
-Đúng! Cứu người, mau đi cứu Ân sư huynh…
Mục Nhất Phong đè lên vai Vân Quỳnh tán nhân:
-Vân Quỳnh đạo hữu ở lại nơi này, phải điều khiển Tinh Bàn bất kể hậu quả gì, tuyệt đối không thể để Vân thú bên ngoài phát hiện, nếu không chúng ta sẽ không còn đường lui nữa. Ta và Tần sư đệ đi xuống dưới cứu người, cũng có thể sẽ không cứu Ân đạo hữu trước được…
Vân Quỳnh tán nhân ngơ ngác:
-Các ngươi nói cái gì cơ? Tại sao lại không cứu Ân sư huynh trước, thực lực của hắn…
-Ân đạo hữu chưa nói thật với Vân Quỳnh đạo hữu ư? Xem ra Vân Quỳnh đạo hữu cũng không biết lần này Ân đạo hữu đến đây là mang theo mục đích gì.
Thần thức va chạm với nhau, tốc độ trao đổi cực nhanh, trong nháy mắt Mục Nhất Phong đã nói rõ ngọn nguồn cho Vân Quỳnh tán nhân biết, khiến Vân Quỳnh tán nhân ngớ người ra.
Tần Tang cũng đưa ra quyết định rất nhanh, gằn giọng nói:
-Cho dù bên dưới đã xảy ra chuyện gì thì đều do Ân đạo hữu gây ra, nơi nguy hiểm nhất chẳng còn nơi nào khác ngoài ở bên cạnh Ân đạo hữu. Thực lực của những người khác quá yếu, một khi gặp phải nguy hiểm thì sẽ không kiên trì lâu được. Vân khí của Tinh Bàn này rất đặc biệt, cũng tương tự như một loại pháp khí cấm kỵ, không phải chỉ có thực lực mạnh điều khiển là có thể phát huy toàn bộ uy lực của nó, còn cần phải có nhiều người nữa mới được. Nếu sáu vị đạo hữu khác đều chết ở đây, cho dù cứu được Ân đạo hữu, chỉ dựa vào bốn người chúng ta phát động Tinh Bàn thì cũng không cách nào che giấu được với cảm giác của Vân thú, ắt phải chết ở nơi này. Hơn nữa, tập hợp sức mạnh của mọi người thì khả năng cứu được Ân đạo hữu sẽ lớn hơn nhiều.
Nói dông dài như vậy, thật ra sự trao đổi của mấy người họ đã hoàn thành chỉ trong chốc lát, Tần Tang và Mục Nhất Phong thuyết phục Vân Quỳnh tán nhân, bảo nàng dồn hết sức phát động Tinh Bàn bất kể tiêu hao bao nhiêu, sau đó phân công một trái một phải rồi hành động, nhanh chóng nghĩ cách đi cứu những người khác.
Việc cấp bách bây giờ là dùng hết khả năng cứu được càng nhiều người càng tốt, đảm bảo có được đường lui để thoát thân.