Chương 310: Tập Trung
Chương 310: Tập Trung
Bảy người chia ra hành động, đều tự chọn những con đường khác nhau. Mỗi người bọn họ cầm một cái Ngọc phù, nếu gặp nguy hiểm thì lập tức bóp nát Ngọc phù để cầu cứu.
Ba người Tần Tang đứng lại tại chỗ, khoanh chân ngồi trên mặt đất tạo thành hình tam giác, cùng nhau điều khiển Tinh Bàn, làm cho sức mạnh của Tinh Bàn lan tràn trong đường hầm, bao trùm hết khu vực ở bên dưới, để những người khác có thể tập trung đào Thạch anh Càn Dương mà không lo lắng đến việc bại lộ hơi thở.
Họ thực hiện nhiệm vụ, mạch khoáng cổ xưa dường như đã ổn định trở lại, chỉ có Tinh Bàn chậm rãi xoay tròn trên đỉnh đầu của ba người, vô số điểm sáng lấp lánh, lộ ra vẻ xinh đẹp và thâm thúy rất đặc biệt.
Sau khi thoát khỏi tầm mắt của đám người Tần Tang, Ân Hành Ca nhìn thoáng qua phía sau, đột nhiên triển khai thân pháp, bóng dáng như tia chớp nhanh chóng lao vào sâu bên trong mạch khoáng.
Đường hầm uốn lượn quanh co nhưng tốc độ của Ân Hành Ca không hề giảm xuống, đột nhiên phía trước có một luồng khí màu xám trắng hiện lên, hình dáng rất quái dị, thoạt nhìn đã biết đó là một Vân thú chưa hóa hình hoàn toàn.
Ân Hành Ca cong ngón tay búng ra, Vân Lôi Kim Vong phóng về phía vân thú, chợt mở bung ra, một vài tia sét yên lặng bắn ra, trói chặt Vân thú lại trong nháy mắt.
-Xoẹt xoẹt…
Vô số con rắn điện mảnh như sợi tóc di động trên người Vân thú, nó nhanh chóng tan vỡ, cuối cùng chỉ còn lại một hòn đá lớn hơn nắm tay trẻ con một chút.
Hòn đá này trơn nhẵn bóng loáng nhưng màu sắc lại bị pha tạp, màu đỏ và màu xám trắng pha trộn hỗn loạn, không có một chút hấp dẫn nào thuộc về linh vật.
Đây là viên Thạch anh Càn Dương có chứa hồn phách yêu thú đã bị ô nhiễm của Vân thú, nếu Vân thú đã hóa hình thì linh vật đã bị ô nhiễm hoàn toàn, không thể dùng để luyện chế linh khí, viên Thạch anh Càn Dương cũng lập tức biến thành phụ linh tà vật.
Bây giờ chỉ cần loại bỏ hồn phách yêu thú của Vân thú bên trong Thạch anh Càn Dương thì vẫn có thể sử dụng như cũ.
Ân Hành Ca khua tay, Vân Lôi Kim Võng bay trở về trên đỉnh đầu của hắn, uốn lượn không ngừng, sau đó hắn đưa tay tóm lấy viên Thạch anh Càn Dương, nhìn cũng không nhìn mà lập tức thu vào, tiếp tục bay nhanh vào sâu trong đường hầm như trước.
Từ đầu đến cuối, tốc độ của hắn không hề giảm bớt một chút nào.
Càng kỳ lạ hơn, ở nơi mới vừa giao thủ, trong một cái góc bên cạnh có một viên Thạch anh Càn Dương bị ô nhiễm rất ít, Ân Hành Ca dường như không phát hiện ra, cũng chưa từng liếc mắt nhìn qua nơi đó.
Suốt cả đường đi đều như thế, chỉ khi gặp phải Vân thú đã hóa hình chặn đường thì Ân Hành Ca mới ra tay giải quyết, thuận tay lấy luôn viên Thạch anh Càn Dương.
Không bao lâu sau, bóng dáng của Ân Hành Ca bỗng nhiên dừng lại trước một ngã ba.
Nhìn hai lối rẽ trước mặt, Ân Hành Ca chần chờ một chút, thò tay vào ngực lấy ra một cái túi Linh Thú.
Cảnh giác nhìn thoáng qua phía sau, Ân Hành Ca ngồi xổm trên mặt đất, cẩn thận mở túi Linh Thú ra, một lát sau thì thấy một sợi tơ hồng chui từ túi Linh Thú ra ngoài, đúng là một con rết màu đỏ.
Hình thể của con rết này không lớn, chỉ dài hơn những con rết bình thường một chút, điều kỳ lạ nằm ở hình dạng của nó. Toàn thân nó vậy mà lại trong suốt óng ánh như một viên ngọc màu đỏ, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy rõ những sợi tơ đỏ di động không ngừng trong thân thể của nó, không biết đấy là máu hay là sức mạnh lưu chuyển trong cơ thể.
Sau khi con rết xuất hiện, không khí trong đường hầm bỗng nhiên nóng lên một chút. Chỉ nhìn bề ngoài đã có thể kết luận con rết này chắc chắn là một linh trùng, chỉ là không biết Ân Hành Ca lấy được từ đâu.
Ân Hành Ca ngồi xổm tại chỗ, kiên nhẫn chờ con rết bò ra khỏi túi Linh Thú, ánh mắt mong chờ nhìn động tác của nó.
Không ngờ con rết không chọn tiến vào một lối rẽ nào, đột nhiên xoay người bò ngược lại lối đi, như một tia chớp bổ nhào vào một viên Thạch anh Càn Dương, toàn bộ thân thể nằm lên mặt ngoài của Thạch anh Càn Dương, mở rộng giác quan bên mép cực kỳ sắc bén, cắn ăn từng chút từng chút trên viên Thạch anh Càn Dương.
Trong mắt Ân Hành Ca hiện lên một chút thất vọng, dùng túi Linh Thú thu con rết về, đứng trước lối rẽ nhìn trái nhìn phải, tùy ý chọn một phương hướng rồi phóng vào.
Cứ mãi như thế, mỗi khi đến một lối rẽ, Ân Hành Ca sẽ thả con rết ra, gặp phải đường cụt sẽ lui về lựa chọn lại lần nữa, từ đầu đến cuối vẫn không thu hoạch được gì. Cuối cùng lại càng chạy càng sâu, nhưng đã sắp thoát khỏi sự che chắn của Tinh Bàn, Ân Hành Ca đành phải tự mình sử dụng một đám vân khí.
Lại đến một lối rẽ nữa, Ân Hành Ca lại dùng chiêu cũ thả con rết ra, vốn không mang quá nhiều hy vọng, không ngờ sau khi con rết bò ra khỏi túi Linh Thú thì thân trên ngẩng lên, dường như cảm ứng được cái gì đó, đột nhiên vọt vào trong một lối rẽ như một sợi tơ hồng, tốc độ nhanh khác thường, giống như ở phía trước có vật quý báu gì đó hấp dẫn nó.
Thấy một màn như vậy, ánh mắt Ân Hành Ca bỗng dưng sáng ngời, yên lặng cười hớn hở, vội vàng thu túi Linh Thú lại, triển khai thân pháp đuổi sát theo sau con rết.
Không ngờ, đi về phía trước không bao lâu lại gặp đường cụt, cuối đường là một vách đá bề mặt gồ ghề, xung quanh không có lấy một viên Thạch anh Càn Dương. Bóng dáng Ân Hành Ca dừng lại, ánh mắt tập trung trên người con rết.