Chương 309: Linh Trùng Rết
Chương 309: Linh Trùng Rết
Còn Ân Hành Ca lại mở tiên võng ra, khi tiên võng được dệt nên từ sắt đen được ném lên thì giống như một đám mây giông, kết hợp với Ngũ Thải Lưu Ly của Vân Quỳnh tán nhân lại càng tăng thêm sức mạnh.
Pháp khí này tên là Vân Lôi Kim Võng, bên trong có chứa Lôi Đình, nhưng am hiểu nhất không phải là dùng Lôi Đình để tấn công mà là để trói chặt đối thủ, ngăn đối thủ chạy trốn, dùng ở đây rất thích hợp.
Cửu Hỏa Thần Phong của Mục Nhất Phong, lúc trước Tần Tang đã từng chứng kiến, chín con rồng lửa vờn quanh mũi đao từ thần khí, khí thế mạnh mẽ phi thường.
Ba người đều ném ra pháp khí cực phẩm, hơn nữa uy lực cũng không yếu, kết hợp với cây kiếm Ô Mộc của Tần Tang, bốn người phối hợp thì dù gặp phải Vân thú có thực lực tương đương Trúc Cơ kỳ thì cũng có thể giết chết trong nháy mắt.
Còn sáu vị ảnh vệ Luyện Khí kỳ chỉ cần tập trung phát động Tinh Bàn.
Trên đường quả nhiên gặp phải Vân thú lạc đàn xông đến, bốn người họ phối hợp càng lúc càng chặt chẽ, Vân Lôi Kim Võng bắn ra tia sét trói Vân thú lại, sau đó ba người Tần Tang chọn đúng thời cơ rồi tự ra tay, không xảy ra chuyện ngoài ý muốn suốt cả đường đi, liên tiếp tiêu diệt một vài Vân thú, rốt cuộc cũng đến được cửa vào mạch khoáng.
Cửa vào nằm ngay trên vách đá trong mật đạo, mắt thường nhìn thấy chỉ cho đấy là một vách đá bình thường, dùng thần thức quét qua cũng không có sự khác thường nào, thật ra nó đã bị cao tu Huyền Lư Quan dùng cấm chế để phong ấn lại, cần phải dùng pháp khí đặc biệt để mở ra.
Nơi đây nằm sâu trong lòng đất, mọi người đều cẩn thận, không dám làm ra một chút tiếng động nào, Ân Hành Ca lấy một cái ấn nhỏ hình vuông màu xanh, lặng lẽ khắc lên vách đá.
Ấn xanh hóa thành một làn khói màu xanh đen rót vào trong vách đá, tiếp theo lập tức nhìn thấy vách đá chậm rãi tan rã như một khối băng, một cái động rộng rãi xuất hiện.
Mọi người nối đuôi nhau đi vào, sau khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong động đều không khỏi tấm tắc thán phục.
Không biết là do tự nhiên hình thành hay do con người tác động vào, dù hang động nằm sâu trong lòng đất nhưng lại bị đào rỗng hoàn toàn, tạo thành một không gian có kích thước không kém gì Liệt Cốc ở bên ngoài, dưới đáy không gian đó có đá phát sáng màu đỏ lấp lánh ánh huỳnh quang, giống như từng đám phù du.
Nhưng những viên đá phát sáng này không chỉ là đá quý bình thường, mà chúng là khoáng thạch xen lẫn với Thạch anh Càn Dương.
Thạch anh Càn Dương ở mặt trên đã bị đào hết, mọi người cảnh giác rơi xuống đáy không gian, tìm thấy đường hầm dẫn xuống dưới đã được đánh dấu, không biết đi sâu xuống bao nhiêu, rốt cuộc cũng cảm nhận được nhiệt độ trong đường hầm bắt đầu tăng cao.
Càng đi sâu xuống dưới thì đường hầm càng hẹp, đến phần cuối thì chỉ còn lại một không gian nhỏ hẹp đủ để chứa vài người, bên dưới còn chia ra hơn mười con đường nhỏ hẹp hơn, kéo sâu xuống về mọi hướng rồi giao nhau ở chỗ tận cùng, phân nhánh chằng chịt như một cái mạng nhện.
Nơi này là vị trí sâu nhất của toàn bộ mạch khoáng, cũng là con đường hầm dễ khai thác Thạch anh Càn Dương nhất.
Bởi vì vân khí không ổn định, trước khi Tinh Bàn bị phá hủy vì cạn kiệt sức mạnh, bọn họ phải nhanh chóng đào Thạch anh Càn Dương, sau đó rời khỏi Đại Liệt Cốc.
Dừng lại ở cuối đường hầm, Ân Hành Ca liếc mắt đánh giá các đường nhỏ phân nhánh, xoay người nói:
-Lúc trước đã chậm trễ rất lâu, sức mạnh của Tinh Bàn đã hao đi một phần, sẽ không kiên trì được lâu, phải mau chóng hoàn thành nhiệm vụ rồi rời khỏi chỗ này. Ba vị Mục đạo hữu cùng nhau điều khiển Tinh Bàn, ta sẽ tự mình dẫn các vị đạo hữu kia xuống đào Thạch anh Càn Dương.
Vân Quỳnh tán nhân không nghi ngờ gì, lập tức đồng ý.
Tần Tang và Mục Nhất Phong nhìn nhau, cũng đồng loạt gật đầu nói:
-Làm phiền Ân đạo hữu.
Mục Nhất Phong đã sắp xếp xong xuôi.
Thành trấn gần Đại Liệt Cốc nhất tên là trấn Nguyên Không, được xây dựng ở bên trong bí cảnh Nguyên Không, trong đó còn có một cái cứ điểm Thiếu Hoa Sơn, chắc hẳn bây giờ cao thủ sư môn ở trong cứ điểm đã nhận được tin tức.
Bởi vì lý do đó, Tần Tang và Mục Nhất Phong sẽ không lựa chọn nảy sinh xung đột với Ân Hành Ca vào lúc này, mà chỉ bày ra thái độ tuân theo mọi mệnh lệnh, để tránh đánh rắn động cỏ.
Sau khi rời khỏi Đại Liệt Cốc, cho dù cao thủ sư môn không kịp tới thì bọn họ chỉ cần tìm một cái cớ dẫn Ân Hành Ca đi vòng qua trấn Nguyên Không, như thế là có thể bắt được Ân Hành Ca mà không cần tốn nhiều sức lực. Việc này cần hai người phối hợp ăn ý với nhau, không thể để Ân Hành Ca nảy sinh nghi ngờ, Tần Tang và Mục Nhất Phong đã bàn bạc mấy lần, đã quyết định sách lược rồi.
Nếu Ân Hành Ca thật sự dám độc chiếm Càn Dương chi tinh, các tông môn lớn của Huyền Sọ Quan cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho hắn.
Mục Nhất Phong và Tần Tang cũng không nghĩ đến chuyện độc chiếm Càn Dương chi tinh nữa.
Thứ nhất là Ân Hành Ca rất khó đối phó, hơn nữa có nhiều người đi cùng như vậy, rất khó để che dấu tai mắt của người khác. Thứ hai, nếu Càn Dương chi tinh được cao thủ sư môn lấy đi cũng đồng nghĩa với việc đã rơi vào trong tay Thiếu Hoa Sơn, không những không thiếu công lao của bọn họ mà phần thưởng của sư môn ban cho cũng sẽ không ít.
Ân Hành Ca có chút nghi ngờ, không nghĩ rằng Tần Tang và Mục Nhất Phong sẽ đồng ý đơn giản như vậy, ngay cả một chút thắc mắc cũng không có, lý do thoái thác đã chuẩn bị trước đó đều không dùng được. Nhưng nếu đã thuận lợi như vậy thì đương nhiên hắn sẽ không làm phức tạp thêm, rút linh lực ra khỏi Tinh Bàn, sắp xếp lại nhân thủ rồi lập tức xuất phát.