Chương 315: Máu Thịt Tung Toé
Chương 315: Máu Thịt Tung Toé
Hắn chỉ nghe thấy một tiếng 'Leng keng', vòng tay rơi xuống đất, lăn ra thật xa, Vân Thú hình người bay người muốn đi đoạt lại, bị trọng quyền của Sát Thi bức lui, linh lực củaTần Tang hóa thành đại thủ, bắt vòng tay lại tới trước mặt mình.
Cầm vòng tay ma khí kia ngắm nghía cẩn thận một phen, Tần Tang phát hiện vẫn chưa bị hư hao triệt để, vẫn còn giữ lại được một phần uy năng. Tân Tang ngưng tụ thần thức, trực tiếp xông vào bên trong vòng tay, xóa sạch ấn ký của chủ nhân cũ, cưỡng ép thu nó về cho mình dùng.
-Thu!
Tần Tang giơ tay lên, vòng tay bay lên giữa không trung, xoay tròn cấp tốc, sau đó từng đạo khí lưu màu xám trắng từ trong vòng tay dần dần đi ra, những ác quỷ đang du đãng bên ngoài phát ra những tiếng gào thết không cam lòng, từ từ bị thu hết vào vòng tay.
Ngay lúc này, phía sau đột nhiên vang lên những tiếng bước chân lộn xộn, sau đó Tần Tang nghe được giọng nói của tu sĩ họ Ninh kia:
-Mục tiền bối, Vân Quỳnh tiền bối, Tần tiền bối ở ngay phía trước. . .
-Biết rồi!
Mục Nhất Phong cất giọng hô to:
-Tần sư đệ, không nên để cho con Vân Thú hình người kia chạy, ta đến trợ giúp đệ đây!
Tần Tang nhíu mày một cái, điên cuồng rót linh lực vào bên trong vòng tay, toàn lực thôi động ma khí, thu hồi toàn bộ lũ ác quỷ, sau đó vẫy vẫy tay, sua đó thu Thập Phương Diêm La Phiên vào trong túi giới tử nốt.
Chần chờ một lát, Tần Tang quyết đĩnh không có thu hồi Sát Thi, mà ra mệnh lệnh cho nó tiếp tục thâm nhập sâu về phía trước, để hắn có thể tự do cảm giác cảnh vật ở khu vực bên trong.
Mục Nhất Phong chỉ trong nháy mắt đã đến nơi, không biết hắn sử dụng pháp chú gì, thân thể giống như một ngọn lửa đỏ thẫm, ngăn cản ma khí xung quanh ăn mòn.
Nhìn thấy Tần Tang đang thôi động kiếm khí, nhẹ nhõm chế trụ Vân Thú hình người, chiến thắng chỉ là vấn đề thời gian, Mục Nhất Phong yên lòng, vội vàng thôi động Thần Phong trợ giúp Tần Tang:
-Ta còn lo lắng Tần sư đệ không đối phó nổi lũ quỷ vật kia, xem ra là ta xem nhẹ đệ rồi."
-Cảm ơn Mục sư huynh đã lo lắng cho ta.
Trong lúc nói chuyện, bọn người Vân Quỳnh Tán Nhân cũng đến, Tần Tang liếc mắt nhìn qua, phát hiện chỉ có sáu người, thiếu một tu sĩ tên là Khuông Lập, nên ánh mắt không khỏi nhìn về Mục Nhất Phong.
Mục Nhất Phong thở dài nói:
-Khuông Lập đạo hữu cũng gặp phải một con Vân Thú hình người, bất hạnh bị trúng độc thủ ám toán, ta cứu không kịp. . .
Tần Tang nhẹ gật đầu, đừng thấy hắn đối phó với mấy con Vân Thú hình người này mà tưởng dễ, đối với đám tư sỹ Luyện Khí kỳ mà nói,nó tuyệt đối là một kẻ địch cực kỳ đáng sỡ, hai người Ninh,Sài còn có thể bảo toàn mạng sống, đã là cực kỳ may mắn.
Cũng may chỉ tổn thất một người, bọn họ đã tụ tập được 8 người, cho dù Ân Hành Ca không may gặp nạn, họ cũng không cần lo lắng bị vây chết ở chỗ này.
-Tại sao đột nhiên hiện lại xuất hiện nhiều Vân Thú hình người như vậy?
Tần Tang cau mày nói:
-Có tin tức của Ân đạo hữu không?
-Không có!
Mục Nhất Phong lắc đầu, đột nhiên truyền âm đối với Tần Tang nói:
-Hiện tại đã đủ nhân tủ để khởi đông Tinh Bàn, không biết quyết định của Tần sư đệ như thế nào, cứu người hay là đi tiếp?
Hai người phối hợp, chỉ trong chốc lát đã giệt sát được con Vân Thú hình người kia.
Tần Tang thu hồi Ô Mộc Kiếm, hỏi ngược lại: "Vân Quỳnh đạo hữu có muốn đi hay không?"
Muốn rời khỏi khe nứt lớn, cần mọi người đồng tâm hiệp lực thao túng tinh bàn, nếu như Vân Quỳnh Tán Nhân không đồng ý rời khỏi đây, thì dù cho hắn muốn đi cũng không đi được.
-Tần sư đệ có thể đoán ra được mà. . .
Mục Nhất Phong một mặt bất đắc dĩ nói ra:
-Vân Quỳnh đạo hữu nói, bất kể như thế nào cũng phải tiến vào tìm kiếm một chút, không thể bỏ rơi Ân Hành Ca như thế này được, nếu không nàng cũng không thể nào bàn giao cho trưởng bối khi trở về Huyền Lô quan được, nhưng nàng cũng phải xem ý tứ của sư đệ như thế nào.
Sắc mặt Tần Tang không đổi nhìn Mục Nhất Phong, thầm nghĩ xem ra đây chỉ sợ không phải ý nguyện của một mình Vân Quỳnh Tán nhân mà là hai người ăn ý đạt thành nhất trí với nhau rồi.
Mục Nhất Phong nhìn chằm chằm vào Càn Dương Chi Tinh.
Vân Quỳnh Tán Nhân có lẽ thật sự muốn cứu người, nhưng mục đích thật sự Mục Nhất Phong chỉ sợ không phải là cứu Ân Hành Ca, trái lại hắn càng vui khi nhìn thấy thi thể của Ân Hành Ca.
Tần Tang cũng không có đồng ý hay từ chối ngay lập tức, mà hỏi ngược lại Mục Nhất Phong:
-Mục sư huynh gặp phải Vân Thú hình người, cũng là do Vân Thú tinh phách chiếm giữ ma môn tu sĩ thi thể, diễn hóa mà thành hay sao?
-Không sai!
Mục Nhất Phong gật đầu nói:
-Tần sư đệ không cần cảm thấy kỳ quặc, thế cục Tiểu Hàn Vực biến ảo khó lường, nhiều năm như vậy Thất Hùng Quan cũng đã nhiều lần đổi chủ. Thời điểm Ma Môn thế lực cường đại, Huyền Lô Quan nhiều lần rơi vào trong tay của ma môn. Tần sư đệ nhìn thấy cự đại bên ngoài là có thể hiểu được, nơi này vốn là mỏ khoáng Càn Dương Thạch Anh, bị người ta khai quật ra. Về sau Càn Dương Thạch Anh bị khai thác đến dường như cạn sạch, người ta thấy không đáng hao phí tài nguyên ở đây nữa ,nên mới bỏ hoang. Trước đây, lúc tu sĩ ma môn chiếm giữ Huyền Lô Quan, chắc chắn sẽ không bỏ qua khối bảo địa này, cho nên ở đây có nhiều thi thể của ma môn tu sĩ cũng là chuyện thường tình.
Trong lúc nói chuyện, mấy người Vân Quỳnh Tán Nhân cũng đuổi theo chân hai người bọn họ, ngữ khí vôi vàng, thúc giục nói:
-Lực lượng Tinh Bàn đã bắt đầu có dấu hiệu không ổn định, có lẽ không thể kiên trì được quá lâu, chúng ta nhất định phải tìm thấy Ân sư huynh thật mau sau đó rời khỏi nơi này.