Chương 3160: Cản đường
Chương 3160: Cản đường
Giữa non xanh nước biếc, gió mát phất phơ, thổi qua rừng trúc, truyền đến tiếng vang sàn sạt.
Có một thiếu nữ ngồi ven hồ, bạch y thanh l·ị·c·h·, dung mạo tinh xảo, trong thần sắc lại có một tia u buồn không bỏ đi được, nhìn hình ảnh mình chiếu rọi trong nước, nghĩ mà tủi thân.
Thiếu nữ ôm một con bạch chồn trong ngực, nó lười biếng nằm trên gối nàng.
Nàng khẽ vuốt bạch chồn, u oán nói: "Triển sư huynh đã rời đi hơn mười ngày. Điêu nhi, ngươi nói xem sau khi sư huynh trở về, sẽ tới gặp ta trước hay là đi gặp Tam sư tỷ trước?"
Bạch chồn không ngủ, cái đuôi nhẹ nhàng lắc lắc.
Thiếu nữ không biết bạch chồn nghe hiểu mình nói hay không, cũng không nghĩ tới có được đáp án từ một con bạch chồn linh trí chưa mở, lẩm bẩm nói: "Triển sư huynh nếu không tới gặp ta trước, ta sẽ mười ngày. . . Không! Một tháng không để ý tới hắn! Lễ vật của hắn ta cũng không cần!"
Thiếu nữ nhăn lại mũi ngọc tinh xảo, hừ một tiếng, đã quyết định xong.
Bạch chồn liếc mắt, tiếp theo tựa hồ cảm giác được cái gì, ngẩng đầu lên, sau đó đột nhiên vọt ra ngoài.
Thiếu nữ vội vàng không kịp chuẩn bị, trong lòng giật mình, chỉ thấy một đạo bóng trắng xông vào rừng trúc, chớp mắt đã biến mất vô tung.
"Điêu nhi!"
"Điêu nhi, ngươi ở chỗ nào? Mau trở lại."
Thiếu nữ khẩn trương, khống chế một đầu lụa trắng mau chóng đuổi theo, bay đến phía trên rừng trúc, nhìn bốn phía, nào còn thấy tung tích bạch chồn, chỉ có thể không ngừng kêu gọi.
Trong khe núi cách đó mấy trăm dặm, thoát ly sư môn thiếu nữ, bạch chồn bỗng nhiên hiện thân.
Bốn bề vắng lặng, bạch chồn đứng thẳng người lên, sau một lát thân thể bắt đầu sinh trưởng, cũng phát sinh biến hình, cuối cùng biến thành hình người, chính là tên Thiếu chủ Ti U tộc kia.
Thân ảnh gã hơi lảo đảo, sau đó đứng vững, nhìn thoáng qua hướng chiến trường, nước mắt chậm rãi nhỏ giọt xuống.
Gã hiểu được, từ nay về sau, chỉ còn một mình gã.
Lau đi nước mắt, thần sắc Thiếu chủ khôi phục kiên định, trong lòng biết b·ả·n thân nhất định phải nhanh rời nơi thị phi này, không thể để cho Hạ Thường Thị hi sinh vô ích.
Trước đó bọn gã đã dự tính và chuẩn bị tình huống xấu nhất, Thiếu chủ nhìn chung quanh một lát, lập tức chọn một phương hướng, đang muốn chạy đi, trong lòng bỗng nhiên sinh ra báo động không hiểu.
Gã bỗng nhiên ngẩng đầu, chợt gió mây thay đổi, phong bạo đến mà không có bất kỳ dấu hiệu nào, đồng thời còn có hai đạo uy áp kinh người bao phủ phương thiên địa này, mà vừa lúc gã ở ngay trung tâm phong bạo.
Thiếu chủ không thể quen thuộc hơn hai đạo uy áp này, tính cả lần vừa rồi, đã từng hai lần giao chiến, chính là hai người trợ giúp Cát Lương.
Thế nhưng hai người này rõ ràng còn tại một nơi khác, cùng Cát Lương vây giết bọn gã, vì sao trong chớp mắt lại xuất hiện ở đây?
Chẳng lẽ. . .
Thiếu chủ nghĩ đến một khả năng đáng sợ, bọn gã trước đó nhìn thấy vẻn vẹn hai đạo hư ảnh, cũng không chính diện giao thủ, rất có thể là địch nhân tạo ra huyễn tượng dùng để che giấu ánh mắt bọn gã, khí tức đương nhiên cũng có thể mô phỏng theo.
Gã và Hạ Thường Thị ở vào thế yếu tuyệt đối, nóng lòng thoát thân, căn bản không có thời gian cân nhắc những thứ này, cũng không có cơ hội nghiệm minh chính bản thân.
Huống chi, bọn gã không ngờ rằng, bản thân vạch kế hoạch đã sớm bị địch nhân nhìn thấu.
Trước đó đấu pháp cùng bọn Cát Lương, những người này biểu hiện ra cũng không hiểu rõ thần thông bí thuật Ti U tộc nhân, rốt cuộc làm sao nhìn thấu?
Trừ phi, trong khoảng thời gian này lại xuất hiện một vị cường địch hiểu rõ Ti U tộc nhân vô cùng.
Trong nháy mắt, trong đầu gã hiện lên vô số ý niệm, tay chân lạnh buốt, rơi vào tuyệt vọng. Không bàn đến vị cường địch kia đang ở phương nào, hai đối thủ trước mặt, cũng không phải bản thân bị trọng thương có thể ứng phó.
. . .
Trên không trung.
Một mặt bảo tinh cuốn lên, bên trong hình thành một không gian, không gian này hoàn toàn phong bế với bên ngoài, người thao túng bảo tinh lại có thể cảm giác được tình huống bên ngoài biến hóa.
Không gian bảo tinh không lớn, hai người xếp bằng ở nơi này cũng có vẻ hơi chật hẹp, nếu thiếu chủ Ti U tộc và Hạ Thường Thị ở chỗ này là có thể nhìn ra, hai người này chính là vừa rồi tham dự vây công bọn họ, chân thân một mực giấu ở nơi đây.
Bảo tinh huyền không, bọn họ một mực tập trung đảo lục phía dưới, cảm ứng bất cứ khí cơ dị thường nào biến hóa.
Đúng lúc này, nữ tử kia bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía biển xa xôi, ánh mắt tĩnh mịch.
"Thước Ly, nơi đó thế nào?"
Cát Cung cũng phát giác, lên tiếng hỏi.
Y không phải chủ nhân bảo tinh, Linh giác bị hạn chế, không thể cảm nhận quá xa.
Bất quá, y biết được Cát Lương bên kia đã bắt đầu động thủ, Hỗ chuyển thuật của Ti U nhất tộc có khoảng cách hạn chế, kì thực cũng không gần, mà bên kia cũng có đại trận che đậy linh cơ, Thước Ly vậy mà sinh ra cảm ứng, chẳng lẽ đã xảy ra biến cố gì?
Trừ phi bên kia đấu pháp rất kịch liệt, vượt ra khỏi phạm trù đại trận có thể che đậy.
Thước Ly khẽ nhếch môi son, đang muốn nói gì, ánh mắt đột nhiên trở nên lăng lệ, nhìn về một hòn đảo.
Cùng lúc đó, Cát Cung cũng sinh ra cảm ứng.
Thiếu chủ Ti U tộc thi triển Hỗ chuyển thuật, lập tức bị hai người nhìn ra.
"Chỉ một cái?" Cát Cung kinh nghi hỏi.
"Mới vừa rồi có thể là Hạ Thường Thị liều mạng, như vậy cũng tốt, chỉ cần có thể bắt sống tiểu nhân, lão sống hay chết không quan trọng." Thước Ly một mặt hưng phấn, lập tức không chút do dự, xông ra không gian bảo tinh.
'·V·ù·!·'
Bảo tinh mở ra, ngũ thải quang hoa khuấy động thiên địa nguyên khí, trong nháy mắt tạo ra phong bạo, bao phủ nơi đây.
Giữa thiên địa là một mảnh đen kịt, hai người biến thành độn quang nhanh như sao băng, phóng tới nơi Thiếu chủ Ti U tộc hiện thân.
. . .
Trong khe núi.
Thiếu chủ Ti U tộc phát hiện không đúng, nhưng đã quá muộn, gã có thể cảm giác được khí cơ hai cường địch một mực tập trung trên người mình, mà con bạn thú sau cùng của gã đã tán đi.
Tự biết chắp cánh khó thoát, dù liều chết cũng không nhìn thấy bất cứ hi vọng nào, đáy mắt Thiếu chủ hiện lên vẻ dứt khoát, bất luận thế nào, gã vẫn kiên quyết sẽ không để cho mình bị bắt sống trở về!
Cũng không phải là gã không tiếc thân, mà gã biết rõ, bị Thủy bộ bắt sống sẽ chỉ nhận hết khuất nhục, sống không bằng chết.
Đúng lúc này, trên mặt Thiếu chủ bỗng nhiên lộ ra vẻ kinh ngạc.
Chỉ thấy trên không trung, đột nhiên hiện ra ra một thân ảnh xa lạ, chặn đường trước hai tên cường địch.
Sau một khắc, Thiếu chủ cảm thấy một hồi ý âm lãnh, tiếp theo một sợi hắc khí bay đến trước người, cuồng quyển, hiện ra một thiếu nữ xa lạ.
Hình dáng nàng thiên kiều bá mị, mỉm cười nhìn gã, nhưng chẳng biết tại sao, nhìn ánh mắt thiếu nữ, trong lòng Thiếu chủ không hiểu căng lên, có loại cảm giác hết sức nguy hiểm.
Gã vô thức lui lại một bước: "Ngươi là ai!"
"Ta là Tố Nữ." Tố Nữ dò xét Thiếu chủ, mỉm cười nói: "Chúng ta tới cứu ngươi."
"Cứu ta?"
Thiếu chủ sững sờ, lại nhìn lên trời một chút.
Vốn cho rằng đứng trước tuyệt cảnh, không ngờ lại xuất hiện chuyển cơ, đáng tiếc hai người tới xa lạ lại ý đồ không rõ, hơn nữa thoạt nhìn là hai tu sĩ nhân tộc.
Lý trí nói cho gã biết, bất luận đối phương có ý đồ gì, trước lợi dụng đối phương thoát ly hiểm cảnh rồi lại nói, nhưng vẫn nhịn không được hỏi một vấn đề: "Vì sao?"
Tố Nữ suy nghĩ một chút, thẳng thắn nói: "Bởi vì ngươi có giá trị."
Thiếu chủ trì trệ: "Ta làm sao biết các ngươi có phải muốn lợi dụng ta, đạt thành mục đích gì không?"
"Chúng ta đương nhiên muốn lợi dụng ngươi, nếu không vì sao phải mạo hiểm cứu ngươi?"
Tố Nữ kỳ quái nhìn gã, sau đó liếc lên trời cao: "Đi cùng chúng ta, chí ít còn tốt hơn trở thành tù binh của bọn hắn. Tạm thời người và chúng ta không có oán thù, ngươi không ngại thử đánh cược một lần."
Thiếu chủ trầm mặc, cuối cùng gật đầu: "Được! Ta đi với các ngươi."
Tố Nữ nở nụ cười xinh đẹp, thấy khí tức Thiếu chủ suy nhược, hỏi: "Ngươi có thể tự đi không?"
Thiếu chủ cười khổ nói: "Hẳn là còn có thể chèo chống một hồi."