Chương 3159: Bỏ mạng
Chương 3159: Bỏ mạng
Ngọc giác và xiềng xích đánh lên thân cốt điểu, tiếng rầm rầm truyền ra, giống như đánh trúng thiết hoàn.
Nhiều chỗ trên thân thể cốt điểu lóe lên ngân quang, xương cốt hở ra, bên trong thật sự có nhiều cái thiết hoàn, những thiết hoàn này bay ra, câu liên lẫn nhau, tạo ra một tầng hoàn giáp, bao bộc bên ngoài thân.
Một tiếng va chạm điếc tai nhức óc vang lên, ba đạo công kích đồng thời đánh trúng cốt điểu, cốt điểu gặp trọng kích rơi xuống, kêu lên một tiếng bén nhọn, trên thân bộc phát ra dị quang.
Dị quang tiêu tán, thiết hoàn ngoài thân cốt điểu vỡ vụn một phần, phần còn lại vẫn còn ương ngạnh bảo vệ xích vũ yêu điểu, bay nhanh về phía trước.
"Muốn c·h·ạ·y trốn?"
Cát Lương hừ lạnh, không nghĩ tới vừa rồi đối phương khí thế hùng hổ, vừa giao thủ liền muốn trốn.
Gã nhanh chóng kết ấn quyết, ngọc giác một mực trấn áp thiết hoàn, đồng thời hai đạo xiềng xích lao ra lần nữa, quấn lấy hai cái thiết hoàn, bỗng nhiên kéo căng.
Khí thế lao tới trước bị ngăn trở, cốt điểu làm ra cử động ngoài dự liệu, thân thể lắc một cái, chủ động tháo dỡ thiết hoàn xuống.
Cử động lần này nằm trong dự liệu của đám người Cát Lương, trong lúc khống chế ngọc giác, trên người Cát Lương vang lên thanh âm chú ngôn, thanh âm truyền ra từ trong lõ tai của gã.
Cốt điểu vừa tránh thoát trói buộc, trong lòng đột nhiên nổi lên nguy cơ, thân thể bị huyết quang bao phủ.
Trên đỉnh đầu của nó, một mảnh huyết hồng, chẳng biết lúc nào có một trương huyết đồ quỷ dị, đang rơi xuống.
Nguy hiểm không chỉ có huyết đồ, bên trái nổi lên từng cơn sóng đen, một luồng ý suy diệt không ngừng xâm nhập vào trong cơ thể của nó, bên phải thì chỉ có một điểm ngân quang, thanh thế lại kinh người hơn huyết đồ và sóng đen, chính là một cây trường tiễn màu bạc, xuyên không mà tới.
Hai bên từng giao thủ với nhau, Hạ Thường Thị biết rõ ba đạo công kích này lợi hại cỡ nào, thân thể hơi cứng đờ.
Cát Lương lộ ra nụ cười tự tin, sẽ bức được đối phương bức trở về, không ngờ hai tên Ti U tộc lại làm ra động tác hoàn toàn ngoài dự liệu của bọn họ.
Cốt điểu ngẩng đầu lên hét giận dữ, cốt giáp màu trắng chuyển thành xích hồng trong nháy mắt, huyết diễm bốc cháy, Hạ Thường Thị quả quyết thiêu đốt tinh huyết. Huyết đồ rơi xuống, không chỉ không phát huy ra được hiệu dụng vốn có, trái lại như thêm dầu vào lửa, huyết diễm lập tức tăng vọt.
'Ầm, ầm!'
Sóng đen và ngân tiễn đánh lên huyết diễm, không thể nhấc lên chút gợn sóng nào, chỉ thấy hai người biến thành một quả cầu lửa, phi độn bằng tốc độ kinh người.
Cát Lương biến sắc, vừa sợ vừa giận. Vừa mới giao thủ, đối phương vậy mà liều mạng như vậy, không phù hợp lẽ thường, đối phương rõ ràng vẫn còn đường lui, làm vậy sẽ chỉ làm bản thân suy yếu, được không bù mất.
Chẳng lẽ Quyền lão đoán sai, bạn thú của đối phương đều tán hết rồi, bị buộc lên tuyệt lộ?
Hoặc là đối phương muốn dùng loại thủ đoạn này dọa bọn họ sợ mà lui?
Vô luận thế nào, bọn họ đều phải ngăn cản, không thể để đối phương chạy thoát, dù cho vẫn còn Quyền lão nhìn chằm chằm, bọn họ nhất định rất mất thể diện, còn dẫn người của Hải Đường thư viện tới.
Nghĩ đến đây, Cát Lương phát ra một đạo truyền âm, sau đó hai lỗ tai run rẩy, gợn sóng màu xám lan tràn ra. Tốc độ của gợn sóng cực nhanh, khuếch tán đến bên trên huyết diễm.
Cát Lương bản tôn không nhúc nhích, toàn lực thôi động thần thông, gợn sóng trong hư không càng thêm nổi bật và gấp rút.
Gợn sóng không chỉ là lực lượng của một mình gã, còn có Cát Hung đang toàn lực thao túng đại trận tương trợ. Bên trong hu không có hai đạo nhân ảnh như ẩn như hiện, liên thủ với Cát Lương, vây quanh huyết diễm.
'Vù, vù, vù..."
H·u·y·ế·t diễm bị vây tại trung tâm, bị từng cơn gợn sóng điên cuồng đè xuống.
Vô luận huyết diễm nhanh bao nhiêu, vòng xoáy vẫn như cũ, Hạ Thường Thị và thiếu chủ không thể thoát khỏi trung tâm vòng xoáy. Khí cơ của ba người Cát Lương thông qua gợn sóng nối liền với nhau, di động theo vòng xoáy.
Sau một khắc, thân ảnh ba người lóe lên, thuấn di biến mất, lúc hiện thân, đã tới gần trung tâm vòng xoáy hơn.
Cùng lúc đó, áp lực trên người Hạ Thường Thị đột nhiên tăng mạnh, tốc độ bay giảm nhiều.
Thân ảnh ba người không ngừng lấp lóe, gợn sóng như thực chất, áp lực tại trung tâm vòng xoáy đạt đến mức độ kinh khủng, tốc độ của huyết diễm càng ngày càng chậm.
Cát Lương lạnh lùng nhìn huyết diễm, không tin Hạ Thường Thị dám thiêu đốt hết toàn bộ tinh huyết.
Sự thật dúng như gã dự đoán, thấy không cách nào thoát thân, huyết diễm dừng lại, Hạ Thường Thị tựa hồ muốn thu hồi bí thuật thiêu đốt tinh huyết.
Nhưng sau đó, huyết diễm ầm vang bộc phát.
Cát Lương bị huyết quang bao phủ, khó tin nhìn một màn trước mắt, gã cảm giác được, Hạ Thường Thị đang thiêu đốt toàn bộ tinh huyết.
Bên trong huyết diễm.
Cốt điểu gục đầu xuống, nhìn xích vũ yêu điểu, chỗ mi tâm của nó có một viên tinh thạch hình dáng như con mắt, tinh thạch đỏ loá mắt, thôn phệ toàn bộ tinh huyết của Hạ Thường Thị.
"Đi mau!"
Xích vũ yêu điểu nghe tiếng quát lớn, hai mắt rưng rưng, liếc nhìn Hạ Thường Thị lần cuối, thi triển Hỗ Chuyển thuật, biến mất tại chỗ.
Cùng lúc đó, tinh thạch bỗng nhiên bộc phát huyết quang, bao phủ vòng xoáy, ba đạo thân ảnh né tránh không kịp, bị huyết quang nuốt hết.
Ánh mắt Cốt điểu lộ ra vẻ vui mừng, đáng tiếc nó quá mức suy yếu, hiến tế món bảo vật mang ra từ trong tộc này, cũng rất khó diệt sát địch nhân. Bất quá cử động lần này dù không giết được địch nhân, cũng sẽ đánh cho địch nhân trọng thương. Càng quan trọng hơn, địch nhân sẽ nghĩ rằng bọn họ thà chết chứ không chịu nhục.
Thiếu chủ sẽ nhờ đó mà t·h·o·á·t thân.
Ý thức sắp tiêu tán, cốt điểu chợt thấy, hai đạo thân ảnh bị huyết quang bao phủ, tiêu tán như bọt nước.
Không đúng!
Dù cho hai người kia chỉ là Không cảnh nhị trọng sơ kỳ, cũng không nên yếu ớt như vậy, không có chút sức chống cự nào, bị diệt sát tại chỗ.
Trừ phi...
Cốt điểu chợt hiểu, trừng to hai mắt, đau thương cười một tiếng, ánh mắt đầy tuyệt vọng, triệt để mất ý thức.