Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 3162 - Chương 3162: Kiếm Trận Ra Uy

Chương 3162: Kiếm trận ra uy Chương 3162: Kiếm trận ra uy

"Người này hẳn là cường giả bí ẩn mà tên Ti U tộc nhân kia nói . . ."

Thần tình Tần Tang nghiêm túc, không nghĩ tới vì bắt giữ hai tên Ti U tộc nhân, không chỉ xuất động nhiều cao thủ Luyện Hư như vậy, lại còn có một vị cường giả Luyện Hư hậu kỳ tọa trấn!

Như vậy có thể thấy được, thân phận hai tên Ti U tộc nhân không đơn giản.

Bây giờ không phải lúc truy đến cùng những thứ này, cho dù đối diện là cường giả bực này, nhưng đã động thủ, tên đã trên dây không phát không được, không có khả năng lúc này từ bỏ.

Ý niệm trong đầu hắn nhanh quay ngược trở lại, mặc dù vị cường giả bí ẩn kia thả ra uy áp, cách không áp bách đến, nhưng xem độn thuật, không có khả năng trong nháy mắt vượt qua hai hải vực bao la, đó chính là cơ hội cho hắn.

Chỉ cần Tố Nữ và tên Ti U tộc nhân kia có thể đến nơi an toàn trước khi đối phương đuổi đến, hắn có thể thi triển lôi độn bỏ chạy.

Bất quá, trước đó, Tần Tang chỉ cần chú ý, mình không thể bị hai người trước mắt đeo bám, giả sử vô ý rơi vào ba người vây quanh, cho dù độn thuật hắn thông thiên, cũng không có không gian thi triển.

"Vèo!"

Một đạo kình phong cắt ngang suy nghĩ của Tần Tang.

Tiễn vang phảng phất ngay bên tai, một đạo ngân mang đánh tới mặt hắn chớp nhoáng, Tần Tang nhắm hai mắt lại, nhạy cảm phát giác được, một tiễn này đã biến hóa so với vừa rồi.

Thước Ly cũng cảm nhận được khí tức Quyền lão, nên cải biến sách lược.

Trước đó kéo dài thời gian, một mặt do thực lực Tần Tang quả thực kinh người, một mặt khác là đang chờ đợi thời cơ này. Nếu như lưu không được thiếu chủ Ti U tộc, vậy lưu Tần Tang lại, khiến cho đồng bạn hắn tới cứu!

Thước Ly một mực liên tục bại lui, giờ khắc này chợt dừng bước, cũng đạp mạnh một cước xuống mặt biển phía dưới.

'Rầm ào ào!'

Sóng nước thay nhau nổi lên, trong bọt nước, nước biển hóa thành một con giao long lam lân, uy phong lẫm liệt, ngẩng đầu xông ra mặt biển.

Lam Giao gầm thét, bay tới dưới chân Thước Ly, để nàng giẫm lên đầu của nó, chợt hóa thành một đạo lam mang phóng lên tận trời.

Cùng lúc đó, Thước Ly chẳng biết lúc nào đã đổi một thanh lam cung lớn hơn, càng tinh mỹ hơn, ngồi cưỡi Lam Giao, ở trên cao nhìn xuống, dây cung trên tay liên tiếp vang lên thanh âm tranh tranh, tiễn như cuồng phong mưa rào, một phần bắn về phía Tần Tang, một phần khác lại bắn lên không, nổ tung trong hư không.

Mảnh vỡ linh tiễn cũng không mất đi giống như thường ngày, mà như tơ liễu trong gió tùy ý bay lượn trên không trung.

Tần Tang ở giữa, theo bản năng cảm thấy có chút không đúng, tiếp theo cảm giác áp lực nặng nề từ bốn phương tám hướng truyền đến, đặt ở trên người hắn, khí tức không khỏi trì trệ theo.

Nếu có người ở trên không quan sát, có thể nhìn thấy một mảnh biển xanh mênh mang, trống rỗng thêm ra một thủy cầu to lớn, bao Tần Tang vào trong.

Trong thuỷ cầu, từng đạo ngân mang không ngừng du động, tốc độ Thước Ly bắn tên càng nhanh hơn, mỗi khi kéo dây cung, sẽ có mười mấy thậm chí mấy chục đạo ngân mang bắn ra.

Những ngân mang này không bay vào thuỷ cầu, trong khoảnh khắc hóa thành từng đầu ngư tiễn màu bạc, đầu dài nhỏ sắc bén như đầu mũi tên, nổi điên trùng kích đến Tần Tang.

Bọn chúng đều là Thủy Nguyên Lực thuần tuý nhất biến thành, Thủy Nguyên Lực nơi này vô cùng vô tận, trong thủy cầu giống như có thể thu được một loại gia trì nào đó, thành quần kết đội, uy lực không thể coi thường. Tần Tang đối phó không xuể, đánh tan một đám này, lập tức có càng nhiều ngư tiễn bổ sung đến, đồng thời còn phải thừa nhận áp lực càng ngày càng nặng, tựa như một chiếc thuyền cô độc trong biển.

T·r·o·n·g kiếm trận.

Cát Cung không biết tình hình bên ngoài, nhưng cũng tính toán, Quyền lão thu được cảnh báo cũng sắp đến.

Mới vừa rồi dựa vào thần thông linh tai, gã đã nghe được một chút ba động thường nhân không thể nhận ra, nhưng không vội triển khai phản kích, nhẹ nhàng vuốt vuốt tai phải, liền có từng vòng từng vòng gợn sóng màu xám nhộn nhạo lên.

Những gợn sóng này không bị kiếm tinh ảnh hưởng, lấy gã làm trung tâm, không ngừng lan tràn trong tinh không, mặc cho Kiếm quang phách trảm, không thể xóa bỏ chúng.

Tiếp theo Cát Cung vung tay áo một cái, vứt ra một hạt giống màu đen, hạt giống này có hình hạt dưa, lớn chừng móng tay, chẳng biết là chủng loại nào, tiếp xúc đến gợn sóng, lập tức ở trong hư không mọc rễ nảy mầm, chui ra từng sợi dây leo.

Những mảnh dây leo này lắc lư nhúc nhích, linh hoạt như rắn, chủ động chui ra bốn phương tám hướng, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được bắt đầu sinh trưởng tốt, sau khi dung nhập vào gợn sóng, khuếch tán càng nhanh hơn ra ngoài, chớp mắt đã lấp đầy một mảnh tinh không.

Chỉ thấy một viên kiếm tinh bị nhánh dây trèo lên, trong nháy mắt ả·m đạm xuống, tinh quang triệt để bị che giấu trong lưới dây do nhánh cây bện thành.

Kiếm quang như mưa, không ngừng phách trảm, nhánh dây lại càng nhanh hơn, không có xu thế ngừng lại, tiếp tục như vậy, chỉ sợ toàn bộ tinh không sẽ biến thành thiên hạ nhánh dây, kiếm tinh cũng sẽ bị nhánh dây trùng điệp vây quanh.

Cát Cung tự tin cười một tiếng, thân ảnh lặng yên biến mất, được nhánh dây yểm hộ, phóng đến một chỗ ba động do linh tai nghe được.

Ý đồ của gã và Thước Ly không mưu mà hợp, không chỉ muốn phá trận, còn muốn để nhánh dây cắm rễ trong tinh không, phong tuyệt kiếm trận, vây linh kiếm của Tần Tang ở chỗ này, để hắn không thể thu hồi!

Đến lúc đó, Tần Tang muốn chạy trốn, nhất định phải bỏ qua linh kiếm, đối với kiếm tu không khác tự đoạn một tay!

Đang lúc Cát Cung tự cho là đắc kế, chợt thấy có ba động xa lạ truyền đến, đồng thời trận thế kiếm trận lập tức biến đổi.

Trong lòng biết Tần Tang hẳn là khám phá ra mưu kế của mình, bắt đầu phản kích. Cát Cung há để cho hắn có cơ hội, lập tức thôi động thần thông linh tai đến cực hạn, mắt thấy là nhánh dây sắp bò đầy toàn bộ tinh không.

Không ngờ, trận thế biển đổi khác xa Cát Cung dự đoán, tinh quang chói mắt xuyên qua khe hở nhánh dây. Nhánh dây đang sinh trưởng tốt lập tức bị áp chế, hơi ngừng lại.

Số lượng kiếm tinh nhiều hơn gấp đôi, hai mắt Cát Cung ngưng lại, trong lòng sinh ra báo hiệu nguy hiểm, tiếp theo nghe được tiếng hổ khiếu phượng gáy, nhất thời trời sáng choang, hạ xuống tinh quang mênh mông.

Vô số nhánh dây vỡ nát, trong tinh quang hình như có một con hung thú đáng sợ, lại như một đạo kiếm quang không gì sánh kịp, bổ thiên địa ra.

Cát Cung bị uy thế chấn nhiếp, cảm thấy huyết dịch toàn thân như đọng lại, tâm thần chấn động, thầm giật mình.

Một kiếm này uy lực vượt xa gã dự đoán, Cát Cung không còn thong dong như vừa rồi, dưới tình thế cấp bách, nào còn nhớ dây dưa với Tần Tang, vội vàng biến hóa pháp quyết.

'Xẹt xẹt xẹt!'

Nhánh dây điên cuồng cuồn cuộn.

Một cỗ thủy triều màu xám dâng tới trên Cát Cung, từng tầng nhánh dây bện lại, hình thành tầng bình chướng, ngăn cản Kiếm quang hung sát.

Đúng lúc này, c·h·â·n trời bỗng truyền đến tiếng dị thú gào thét, đinh tai nhức óc.

Bỗng bốn góc thiên vũ sáng lên ánh sáng u hàn, trong chớp mắt, hàn phong lạnh thấu xương quét ra thiên địa.

Bốn gốc thiên vũ chẳng biết lúc nào đứng lên bốn cây thiên trụ, nhìn kỹ thì ra là bốn đầu Đằng Xà, đang mở ra cái miệng lớn như chậu máu, cuồng phún hàn khí ra.

Trên trời rơi xuống bão tuyết, hóa thành khu vực cực hàn.

Tạch tạch tạch két. . .

Hàn Băng lan tràn dọc theo nhánh dây, nhánh cây vốn linh hoạt dị thường, trở nên chậm chạp cứng ngắc, cho đến khi mặt ngoài bám vào một tầng băng cứng rắn thì triệt để bị đông cứng.

Trong giây lát, thiên địa là một mảnh trắng bạc, từng nhánh cây bị đông cứng nằm thẳng tắp nơi đó.
Bình Luận (0)
Comment