Chương 3163: Đổi mục tiêu
Chương 3163: Đổi mục tiêu
Giây lát sau, thiên địa ngân bạch một mảnh, từng nhánh cây bị đông cứng, nằm bất động nơi đó.
Cát Cung muốn lợi dụng nhánh dây ngăn cản kiếm quang, kết quả thất bại.
Gã bị kiếm trận vây khốn, ngăn cách khỏi ngoại giới, không nhìn thấy Tần Tang triệu hoán ra pháp tướng, không biết tình hình bên ngoài thế nào. Gã chỉ thấy, Tần Tang đang độc chiến hai người, tu vi lại tương tự hai người, gã tin tưởng với thực lực của Thước Ly, nhất định sẽ kiềm chế được Tần Tang. Cho nên Tần Tang chỉ dùng kiếm trận để vây khốn gã, không thể diễn hóa ra công kích khác, làm cho gã tin tưởng suy đoán của mình đúng.
Tần Tang không rảnh phản kích mình mới đúng, nhưng sự thật b·à·y trước mặt, không thể không tin.
Tình thế đột nhiên thay đổi, Cát Cung không khỏi hoảng hốt, gấp gáp tế lên kiện chi bảo hộ thân lúc trước.
Sau đó chợt nghe âm thanh vỡ tan thanh thúy, chi bảo hộ thân chỉ ngăn cản được chớp mắt, liền bị Kiếm quang trảm phá!
Trong lúc vội vàng, Cát Cung không kịp thi triển đại thần thông, không ngừng ném đủ loại bảo vật ra, đều không làm nên chuyện gì.
Không ai biết, Tần Tang đang thi triển Điệp Trận thuật, sau trận chiến với nhị cung chủ Ly Vũ Cung, Tần Tang nhận ra bản thân thiếu hụt chỗ nào, dốc lòng lĩnh hội một phen, Điệp Trận thuật gần như đạt đến hoàn mỹ, uy lực tăng lên một đoạn dài, thủ đoạn bình thường khó mà ngăn cản.
Kiếm quang bẻ gãy nghiền nát, trảm phá tầng tầng trở ngại, gần trong gang tấc!
Không, không phải kiếm quang đơn thuần, mà là Hôi Oanh kiếm tụ hội trận thế, muốn tất sát Cát Cung!
Cát Cung trừng to mắt, trước người không còn cái gì để ngăn cản kiếm quang, cảm giác tử vong ập tới.
Một khắc cuối cùng, Cát Cung giãy dụa đánh ra một đạo thần thông, hóa thành huyền quang, nhưng bị chém nát trong nháy mắt.
"Ầm!"
Hư không bộc phát ra ba động kinh thiên động địa.
Thước Ly đang cường công Tần Tang, không khỏi quay đầu nhìn lại, thấy một màn làm nàng kinh hãi vạn phần.
Hư không bị kiếm trận bao phủ, vốn tràn ngập khí cơ tối nghĩa khó hiểu, lúc này lại hóa thành một thanh kiếm.
Cát Cung hiện thân dưới mũi kiếm, ánh mắt tràn ngập tuyệt vọng.
"Cát huynh!"
Thước Ly kinh hô, vội vàng cầm cung chuyển hướng, nhắm ngay Hôi Oanh kiếm, nhưng không còn kịp rồi.
Lúc này đạo độn quang nơi xa, toàn lực phi độn chạy tới, Quyền lão cũng nhìn thấy màn này từ xa, lập tức giận dữ.
"Làm càn!"
Âm thanh chấn hoàn vũ, tức giận ngập trời.
Tần Tang mắt điếc tai ngơ.
'Vù!'
Hôi Oanh kiếm chém xuống đầu Cát Cung, xuyên qua thân thể, Cát Cung thoạt nhìn vẫn còn bình thường, nhưng ánh mắt đã cứng ngắc, không nhúc nhích.
Sau đó có tơ máu chảy ra từ mi tâm gã, không nghiêng lệch, từ đầu xuống dưới chân, thân thể hơi chao đảo, vỡ thành hai phần, máu tươi và ngũ tạng lục phủ rơi ra ngoài.
"Chết rồi?"
Tần Tang hơi kinh ngạc, không nghĩ tới đối thủ bị một kiếm chém giết, uy lực của Điệp Trận thuật còn mạnh hơn mình dự đoán.
Thước Ly chấn kinh, con ngươi co rụt lại, bàn tay cầm lam cung hơi phát run, trong lòng sinh ra sợ hãi. Đối thủ rõ ràng có tu vi tương đương hai người, không chỉ lấy một địch hai, còn chém giết Cát Cung, thực lực thế này qua mức kinh thế hãi tục.
Hiện tại chỉ còn một mình nàng đối mặt…
Quyền lão nhìn thấy Cát Cung bị tất sát, không cách nào ngăn cản, lập tức giận tím mặt. Thần sắc lão âm trầm dị thường, ánh mắt cô quạnh, chỉ có thể nắm chặt quải trượng, gân xanh nổi lên, đủ thấy lão tức giận cỡ nào.
Đột nhiên Quyền lão dừng lại, đôi mắt triệt để biến thành màu trắng.
Bên trong con ngươi màu trắng, chỉ có một điểm đen to bằng mũi kim, lạnh lùng nhìn Tần Tang, đôi môi khẽ nhúc nhích mấy lần. Đọc thầm mấy đạo chú ngữ, dáng vẻ càng thêm già nua, tựa hồ bỏ ra cái giá không nhỏ.
Cùng lúc đó, Tần Tang chợt cảm thấy nguy ngơ, ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Trời trong xanh, gió biển mát lạnh.
Sau một khắc, trên bầu trời nứt ra một cái khe thật dài, bên trong vết nứt tràn ngập cảnh tượng hỗn độn, m·ộ·t tấm bia đá từ trong khe nứt rơi ra ngoài.
Tần Tang cảm nhận được uy hiếp từ tấm bia đá, chưa kịp xem kỹ, lại xuất hiện biến cố khác.
Một chỗ hư không bên cạnh chiến trường, có gợn sóng màu xám hiển hiện, sau đó nhộn nhạo lên, một luồng khí tức kỳ dị đang thức tỉnh tại trung tâm gợn sóng.
Gợn sóng dần dần hiện ra hình dáng lỗ tai, lóe lên bạch quang, lại có một tiểu nhân nhảy ra ngoài. Tiểu nhân lớn bằng hạt đậu, trần truồng không mảnh vải, nhưng ngũ quan tứ chi đều đủ.
Tiểu nhân biểu lộ sợ hãi, ánh mắt kinh hoàng, thậm chí không dám nhìn sau lưng, vèo một cái liền chạy trốn thật xa, há miệng hô to.
"Thước Ly đạo hữu, thay ta ngăn cản hắn!"
"Cát huynh?" Thước Ly từ kinh chuyển hỉ.
Tần Tang kinh ngạc nhìn tiểu nhân, khí tức của tiểu nhân hoàn toàn khác Cát Cung, nhưng hai bên lại có liên hệ không hiểu, thật là một thể, không biết là thứ gì.
Hiển nhiên Cát Cung chưa vẫn lạc, có lẽ đây là thần thông bảo mệnh của Khuyển Phong tộc.
Tần Tang sẽ không buông tha, pháp thân tế ra Hôi Oanh kiếm, lăng không trảm một kiếm.
Vừa rồi Thước Ly muốn cứu viện Cát Cung, thế công chậm lại, bị Tần Tang bản tôn bắt lấy sơ hở, pháp thân hoàn toàn không cần để ý tới Thước Ly, cũng nhìn như không thấy bia đá trên trời, phóng thẳng tới tiểu nhân.
Thước Ly không có khả năng ngồi nhìn Cát Cung vẫn lạc, không vì tình nghĩa giữa hai tộc, cũng phải liên thủ với Cát Cung, mới có lực lượng tiếp tục nghênh chiến Tần Tang.
Nàng hơi nhún chân, lam giao hóa thành một đạo lam quang vọt tới tiểu nhân, đồng thời kéo cung bắn tên, linh tiễn phóng tới nơi yếu hại của Tần Tang.
Tiểu nhân không quay đầu lại, phối hợp chạy như điên, lúc chạy trốn khí tức không ngừng kéo lên, thần sắc chợt sững sờ, bởi vì gã không cảm nhận được áp bách cường đ·ạ·i từ Hôi Oanh kiếm, hơi suy nghĩ, gấp giọng hô to.
"Cẩn thận có trá!"
Lam giao tới gần tiểu nhân, chợt biến thành màn sáng bảo vệ tiểu nhân.
Hôi Oanh kiếm đâm tới, vẻn vẹn chỉ làm màn sáng hơi rung, không thể đâm rách màn sáng.
Thước Ly khẽ giật mình, ý thức được cái gì, dư quang thoáng nhìn qua Tần Tang pháp thân, thấy trong ống tay áo của hắn bắn ra một đạo hào quang năm màu, ngọn nguồn dường như là một cái bảo quan.
Cùng lúc đó, Tần Tang bản tôn cũng không giữ lại chút nào, vung tay lên, đập nát các linh tiễn, lực phản chấn từ lam cung truyền đến, làm cho cánh tay của nàng run rẩy.
Tần Tang bản tôn và pháp thân phối hợp thiên y vô phùng, chớp mắt là xong, ngũ sắc quang hoa đã xuất thủ.
Chính là Ngũ Hành Cấm Tuyệt Thần Quang, bởi vì Thước Ly dùng thủ đoạn hộ thân của mình, gia trì cho tiểu nhân, trong lúc vội vàng không kịp ứng đối, nàng bị định thân đứng sững sờ tại chỗ, chỉ còn lại ý thức, phát hiện số bảo vật còn lại của mình đều không thể dùng cho tình trạng hiện tại, trong lòng lo lắng vạn phần, lại nhìn thấy một đạo ngũ thải thần quang tới gần.
"Không tốt!"
Trong lòng Thước Ly nổi lên báo động, cảm giác được thần quan cực kỳ nguy hiểm.
Trong mắt của nàng hiện lên vẻ giãy dụa, gào thét thảm thiết một tiếng, bị ép thi triển bí thuật bảo mệnh của bản tộc, nghịch vận khí huyết, da thịt toàn thân bong tróc ra, lít nha lít nhít vảy cá mọc ra.
Vảy cá màu bạc nhiễm máu tươi, tỏa sáng quang trạch yêu dị, bóng loáng dị thường, cưỡng ép thân thể bay vụt, tránh khỏi chỗ hiểm cái đầu.
Nghịch Ngũ Hành Cấm Tuyệt Thần Quang đánh lên trên vảy cá, hơi bị lệch hướng.
Đáng tiếc Thước Ly cuối cùng chưa thể thoát khỏi, bị Nghịch Ngũ Hành Thần Quang đánh trúng lồng ngực.
Trong phút chốc, vảy cá bắn tung toé, ngực của nàng xuất hiện một cái lỗ máu!