Chương 3180: Giao chiến
Chương 3180: Giao chiến
Dịch: Độc Hành
Nguyên Mâu nghiêm túc hỏi: "Xin hỏi đạo hữu xưng hô thế nào?"
"Bần đạo họ Tần."
Tần Tang chắp tay đáp.
"Thì ra là Tần đạo hữu." Nguyên Mâu gật gật đầu, đưa tay chỉ lên trời: "Nơi đây không phải chỗ chiến đấu, mời chư vị theo ta."
Dứt lời, Nguyên Mâu biến thành độn quang bay vút lên, thân như lưu hỏa phá thiên đi. Ba người Tần Tang vội phi độn theo.
Tên cao thủ Chu Yếm đã giao thủ với Kỷ Hoằng kìm nén không được, gãi gãi ót, bỏ lại một câu 'Các ngươi ở đây trông coi', vội rống đuổi theo.
Cao thủ đối chiến, đối với mỗi tộc nhân Chu Yếm có lực hấp dẫn không gì sánh kịp, các tộc nhân còn lại gấp đến độ vò đầu bứt tai, may mắn lý trí vẫn còn, biết được chức trách của mình.
Nguyên Mâu mang theo đám người bay về phía thiên ngoại.
Trên đường Tư Lục nghĩ tới một chuyện, truyền âm nói: "Lần này là hai vị luận bàn, cũng không cần quấy nhiễu các đạo hữu khác."
Một khi tin tức trận chiến này bị tiết lộ ra ngoài, chắc chắn gây nên sóng to gió lớn với toàn tộc Chu Yếm, đến lúc đó tràng diện quá lớn, không phải điều bọn hắn muốn thấy.
Nguyên Mâu á một tiếng, có chút không quá tình nguyện, Chu Yếm nhất tộc hiếu chiến, am hiểu trong đấu chiến hấp thu kinh nghiệm, nếu có thể quan sát cao thủ tranh chấp, là một lần cơ duyên khó có được với hậu bối tộc nhân.
Dù cho Nguyên Mâu thua trước mặt toàn tộc, cũng không cảm thấy ném đi mặt mũi, chỉ là tài nghệ không bằng người mà thôi, cùng lắm thì trở về siêng năng tu luyện, sau đó đấu lại!
Bất quá khách nhân đã đưa ra yêu cầu, lão cũng không tiện bác đi mặt mũi đối phương, thi pháp che giấu ba động khí tức của đám người.
Đám người Tần Tang bay trên trời, cảnh vật phía dưới chảy xuôi qua.
Na di trận ở đây, nơi này nhất định là đầu mối tộc địa Chu Yếm nhất tộc, ngoài dự liệu chính là, Chu Yếm tộc cũng không giống các dị nhân tộc khác, ở chỗ này kiến tạo Tiên thành to lớn.
Chung quanh là cảnh tượng nhất phái tự nhiên, vô số sơn phong hình dạng đặc biệt đứng sừng sững trên mặt đất, giang hà như nước chảy, sơn lâm xanh um tươi tốt.
Chu Yếm tộc nhân sinh hoạt trong sơn dã, khi thì có thể nhìn thấy dưới tán cây nhô ra bóng người, lại có rất nhiều người nhảy vọt leo trèo trên ngọn cây, coi đây là đường đi.
Phàm nhân Chu Yếm tộc có thân thể khoẻ mạnh, linh hoạt mạnh mẽ, có thể lực át hổ báo.
Bất quá bọn họ cũng không phải dã thú ăn lông ở lỗ, cũng kiến tạo phòng ốc tinh mỹ, linh trí không kém nhân tộc, chỉ là bản tính bọn họ thân cận tự nhiên, sinh hoạt thường ngày hoàn toàn dung nhập vào tự nhiên.
Ngoại trừ Chu Yếm nhất tộc, Tần Tang cũng nhìn thấy dị nhân tộc khác.
Trong Chu Yếm tộc, nhìn thấy thân ảnh ngự tộc khác cũng là bình thường, nhưng Tần Tang phát hiện, có một loại dị nhân tộc số lượng nhiều một cách đặc biệt, vẻn vẹn số lượng hắn nhìn thấy, chỉ ít hơn một chút so với Chu Yếm tộc.
Tộc này có chân dài nhỏ, làn da trắng nõn, tướng mạo có vẻ đặc biệt, má tràn đầy lông, dưới mí mắt mọc ra hai đạo hoa văn, cho người ta cảm giác bọn họ tựa hồ luôn tủm tỉm cười, nói chuyện cũng nhỏ giọng thì thầm.
So với Chu Yếm tộc với con mắt trừng lớn như chuông đồng, tùy thời muốn tìm người đánh một trận, rõ ràng thân hòa hơn nhiều.
Hắn không khỏi hiếu kỳ về bộ tộc này, Chu Yếm tộc lại có thể dễ dàng để nhiều người như vậy tiến vào lãnh địa của mình.
"Đây là U Nha nhất tộc." Kỷ Hoằng truyền âm: "Tộc này tuy không phải Thượng tộc, nhưng nghe nói thực lực cũng không yếu, thậm chí nghe nói bọn hắn có thể bình khởi bình tọa với Chu Yếm tộc, chỉ là phân công khác nhau, cùng một chỗ thống ngự các ngự tộc khác. Đương nhiên ngoại nhân khó biết nội tình, Chu Yếm nhất tộc một mực là người chủ đạo, bọn hắn hẳn là vẫn không thể khiêu chiến địa vị Chu Yếm nhất tộc."
Tần Tang ừ một tiếng, ghi nhớ việc này, U Nha nhất tộc có địa vị cao như thế, về sau hắn mở đạo tràng ở chỗ này, khẳng định còn phải liên hệ với đối phương.
Trong khi nói chuyện, Nguyên Mâu đi phía trước bỗng chậm lại, mang theo đám người đi tới một tòa tuyệt phong như hạc giữa bầy gà.
Quanh ngọn núi này gần như tuyệt bích, đỉnh núi mở ra bệ đá bằng phẳng, tứ phương rộng lớn, chính là một chỗ lôi đài chiến đấu tốt nhất.
Loại lôi đài này ở chỗ này nhìn mãi quen mắt, gần như đỉnh mỗi ngọn núi đều bị san phẳng, kiến tạo thành bệ đá to to nhỏ nhỏ, trên đường bọn hắn bay tới, vậy mà đa phần trên lôi đài đều có người giao thủ, có người tu hành cũng có phàm nhân, người vây xem rất nhiều, âm thanh ủng hộ không ngừng.
Có thể thấy được, cái danh Chu Yếm nhất tộc hiếu chiến quả thật xứng với tên thực!
Bịch!
Nguyên Mâu đáp xuống đất, đánh ra một đạo ngọc phù, dưới chân điểm mạnh một cái, chợt lôi đài nhẹ nhàng chấn động, tứ phía bốc lên xích quang, sau đó xích quang hóa thành màn sáng, trong màn sáng là từng tia sáng đan xen, hình thành một lưới ánh sáng trơn nhẵn, bao trùm cả tòa lôi đài.
Cùng lúc đó, mặt ngoài lưới ánh sáng cũng có lưu quang lướt qua, che đậy dị tượng nơi đây lại, phía ngoài không thể nhìn thấy.
Nguyên Mâu quay người giải thích với Tần Tang: "Tần đạo hữu chớ lo, trận này chỉ đề phòng dư ba tiết ra ngoài, làm phá hư, sẽ không tạo ra bất kỳ ảnh hưởng gì với chiến đấu. Tộc ta đấu chiến không có quy củ, tự giác không địch lại thì cao giọng nhận thua, nếu bị đánh chết hoặc tàn phế cũng chẳng trách người khác. Mặt khác, nếu ước đấu mà không chết, bước ra lôi đài coi như thua, nhưng nếu như Tần đạo hữu cố ý tránh chiến, thật không phải điều lão phu muốn thấy!"
Dừng một chút, trên thân Nguyên Mâu đột nhiên bộc phát chiến ý ngập trời: "Mong rằng Tần đạo hữu xuất ra bản lĩnh thật, chớ hạ thủ lưu tình!"
Tần Tang không đáp, nhưng khí thế cũng đồng thời bộc phát, hai cỗ khí thế như hai đầu Thương Long va chạm trên không, thoáng chốc hôn thiên địa ám, cát bay đá chạy, trong hư không vang vọng ầm ầm như sấm.
Đại trận nơi đây hiển nhiên cực kì kiên cố, gặp va chạm bực này, lưới ánh sáng và đại địa vẫn lù lù bất động.
Đám Tư Lục lách mình rơi xuống bên cạnh lôi đài.
Tần Tang ngưng mắt nhìn Nguyên Mâu, thấy hai mắt lão xích hồng, ánh mắt hung hãn vô cùng, hiện tại mang cho hắn một cảm giác tựa như một con hung thú, nhưng lý trí đối phương không bị ảnh hưởng chút nào, so với hung thú còn khó đối phó hơn.
Tay phải Nguyên Mâu hiện lên tử quang, nắm chặt một cây trường côn màu tử kim.
Tần Tang đã sớm phát hiện, bất luận phàm nhân hay là người tu hành Chu Yếm tộc, đều thích sử dụng côn, bổng, đao lớn, các loại binh khí nặng, trong đó lấy trường côn nhiều nhất, đoán chừng là loại vũ khí này có thể thỏa thích phát tiết lực lượng bọn họ.
Trường côn điểm trên mặt đất, phát ra bịch một tiếng, một đạo tử kim quang choáng đẩy ra, toàn thân Nguyên Mâu thoáng chốc tựa như kim thiết đúc ra!
Cảm nhận được khí thế Nguyên Mâu càng ngày càng cường thịnh, Tần Tang khẽ nhả một hơi, tế ra linh bài, năm ngón tay nắm chặt.
Cùng lúc đó, hắn lặng yên thôi động pháp quyết, vận chuyển Thiên Yêu Luyện Hình thể nội, triệu hoán pháp tướng, chỉ cảm thấy một luồng lực lượng tràn trề không gì chống đỡ nổi dung nhập vào huyết nhục cốt tuỷ, toàn thân tràn ngập sức mạnh vô cùng vô tận.
Đồng thời Minh Sơn Khải cũng hiển hóa trên người hắn, bảo vật này được hắn tế luyện lại, uy năng cũng đại tăng.