Chương 3181: Loạn Ma côn pháp
Chương 3181: Loạn Ma côn pháp
Dịch: Thanh Kỳ
Nguyên Mâu híp mắt, từ khi bắt đầu tu hành, lão chiến đấu cho đến cảnh giới này, cho nên nhạy cảm phát hiện biến hóa trên người Tần Tang, còn mơ hồ cảm thấy bị áp bách. Nhưng đối thủ càng mạnh thì càng kích thích chiến ý, lão gầm nhẹ một tiếng, tay phải nắm chặt.
'Vù!'
Trong mắt của Tần Tang chỉ còn một đạo tử kim hào quang, một đạo côn ảnh cực tốc phóng đại trong mắt hắn.
Chiêu thứ nhất dùng để thăm dò, nhưng uy thế rất mạnh, không thể khinh thường, hai mắt Tần Tang sáng lên, đứng bất động tại chỗ, cánh tay giơ lên một chút.
Trên lôi đài xuất hiện một hình tượng quỷ dị, Tần Tang đứng tại chỗ, tay cầm linh bài giơ lên cao. Nguyên Mâu thì xuất hiện bên trên Tần Tang, hai tay cầm tử kim trường côn, nện xuống linh bài.
Kích thứ nhất, nhìn như không phân trên dưới.
Thân ảnh Nguyên Mâu trên không trung còn chưa tiêu tán, sau lưng Tần Tang vậy mà lại xuất hiện Nguyên Mâu, tử kim trường côn hung hăng đập tới cái ót của hắn.
Tần Tang không chút hoang mang, vẫn dùng linh bài ngăn cản như cũ.
Tiếng nổ ầm ầm không ngừng, hai chân của Tần Tang cắm rễ trên đất, chưa từng rời khỏi vị trí, Nguyên Mâu thì không ngừng thoáng hiện, trong chớp mắt đã xuất hiện hơn trăm vị trí, thân ảnh chồng chất, lờ mờ.
Tần Tang giống như đồng thời bị vô số Nguyên Mâu vây công, linh bài trong tay bay lượn như con bướm, một mực ngăn cản tất cả côn ảnh.
Loại chiến đấu giáp lá cà vật lộn thế này, Tần Tang rất ít gặp, bởi vì tu vi pháp tu của hắn cao hơn, tu vi lực đạo chỉ dùng phụ trợ hoặc mê hoặc phán đoán của địch nhân.
Bất quá nhờ hắn từng tu luyện Đại Kim Cương Luân Ấn, linh cảm cực kì nhạy cảm, năng lực chiến đấu của hắn không kém chút nào, thủ kín không kẽ hở, Nguyên Mâu còn chưa phá được phòng ngự của hắn.
Mặc dù thế, Tần Tang chỉ thủ không công, nhìn như rơi xuống hạ phong. Thế công của Nguyên Mâu như cuồng phong mưa rào, cảm giác như sẽ nuốt chửng hắn bất cứ lúc nào.
Kỷ Hoằng đang quan chiến không khỏi khẩn trương, Tư Lục thì khí định thần nhàn, tràn ngập lòng tin với Tần Tang.
Nguyên Mâu đánh lâu không xong, cao giọng thét lên: "Sao đạo hữu không dùng bản lĩnh thật sự?"
Vừa dứt lời, vô số hư ảnh vỡ vụn, trong thiên địa chỉ còn một đạo côn ảnh, là bản thể tử kim trường côn.
Một côn này tựa như ẩn chứa lực lượng của vô số Nguyên Mâu, khí thế đạt tới đỉnh điểm, rốt cuộc bộc phát ngay lúc này!
"Ăn ta một côn!"
Tần Tang cảm thấy đỉnh đầu nhói nhói, trong lòng nổi lên báo động, biết một côn này không tầm thường, hơi suy nghĩ chút, không chần chờ nữa, chân chính vận chuyển Đại Kim Cương Luân Ấn, thân thể tỏa sáng, hiển hóa ra Kim Cương Lưu Ly thân.
Một đạo thanh quang bắn lên, chủ động vọt tới tử kim trường côn, dũng mãnh không sợ chết!
Sau một khắc, hai màu thanh kim bộc phát, khí lãng quét ngang, vĩ lực bàng bạc bắn lên trời cao, tựa như muốn lật tung cả trời, may mắn bị cấm chế ngăn lại.
Bên trong dư ba, Tần Tang và Nguyên Mâu không hẹn mà cùng bay ngược trở về.
Hai chân Tần Tang đạp hư không, cưỡng ép ổn định thân hình, ngẩng đầu nhìn Nguyên Mâu lê trên đất, vạch ra một đạo bạch ngấn bắt mắt, cũng vừa đứng vững.
"Hảo lực lượng!"
Ánh mắt Nguyên Mâu lộ ra tinh mang, ngửa mặt lên trời rống to một tiếng, tiếng rống thoải mái.
Tần Tang ngưng mắt lại, nhìn thấy làn da của Nguyên Mâu đỏ đậm thêm chút, tựa như máu từ trong cơ thể rỉ ra, sau đó tỏa sáng huyết quang, giống như huyết diễm đang thiêu đốt thân thể của lão.
Huyết quang vừa xuất hiện, Nguyên Mâu tăng vọt khí thế lần nữa. Tình cảnh này, làm người ta hoài nghi Nguyên Mâu đang thiêu đốt tinh huyết đổi thực lực cường đại.
Tần Tang nhớ tới Kỷ Hoằng từng nói, thần thông của Chu Yếm tộc liên quan tới khí huyết bàng bạc trong cơ thể, không phải đối phương đang thiếu đốt tinh huyết, mà là đối phương nhìn thấy thủ đoạn bình thường không thể đả động được hắn, nên thi triển ra thần thông.
Cũng có thể xem như đối phương đang thiêu đốt tinh huyết, nhưng đối phương không chỉ không suy yếu, ngược lại càng đánh càng hăng!
Đúng lúc này, Tần Tang thấy trước mắt huyết hồng một mảnh, cảm nhận được một cỗ lực lượng kinh người hơn vừa nãy, thần sắc bình tĩnh, vận chuyển Đại Kim Cương Luân Ấn, hội tụ lại một chỗ, linh bài đánh ra.
'Ầm!'
Trận pháp trên lôi đài bị rung chuyển, đại địa chấn động.
Hai người chiến thành một đoàn, quấn quýt lấy nhau, người quan chiến thấy không rõ thân ảnh của hai người.
Kỷ Hoằng và tên cao thủ Chu Yếm tộc kia trừng to mắt, chỉ thấy chùm sáng hỗn loạn, từ đầu kia lôi đài, đánh tới đầu này lôi đài, ngẫu nhiên nhìn thấy một thân ảnh mờ ảo, nhưng không biết vị nào, hay là tàn ảnh của họ.
Bọn họ vận dụng linh mục, thấy rõ chiến trường, nhưng không lâu lắm, đầu óc hơi quay cuồng, chỉ có Tư Lục thấy rõ thế công của hai bên, âm thầm sợ hãi thán phục thực lực của hai người, nhất là Tần Tang dùng thân thể nhân tộc, lại đánh ngang tay với Chu Yếm tộc.
Đang lúc hai người Kỷ Hoằng thấy váng đầu hoa mắt, hai đạo nhân ảnh bỗng nhiên tách ra, chợt có tiếng rống to.
"Ăn Loạn Ma côn pháp của ta!"
Kỷ Hoằng và tên cao thủ Chu Yếm tộc kia trừng lớn mắt, hai người nhìn thấy một cây xích hồng ma côn đập xuống Tần Tang. Một côn này vô cùng kinh khủng, uy thế phá nát hết thảy, làm cho trái tim của hai người kịch liệt nhảy lên, cảm nhận được nếu trúng một côn này sẽ thịt nát xương tan.
Khó mà tưởng tượng nổi, Tần Tang đứng dưới ma côn, phải nhận áp lực kinh khủng bực nào.
Tần Tang cũng nghiêm túc hơn, hắn sẽ không bị một côn đánh tan, nhưng hắn cảm nhận được côn pháp của đối phương cực kì cao minh, sau một côn này, sẽ còn công kích cuồng mãnh hơn nữa. Một khi bị đối phương quấn lấy, hắn chỉ có thể không ngừng chống đỡ, không có cơ hội thở dốc.
Nguyên Mâu tiến vào trong cảnh giới kỳ dị nào đó, trong mắt chỉ có hắn, quên mất bản thân, sẽ không tiếc lấy thương đổi thương.
Đó là kết quả Tần Tang không muốn, dù hắn đánh bại Nguyên Mâu, Minh Sơn Khải sẽ bị hao tổn, thậm chí hắn cũng bị thương, Nguyên Mâu không quan tâm, nhưng hắn không muốn vô duyên vô cớ bị thương như vậy.
"Quả nhiên điên dại."
Tần Tang lẩm bẩm một câu, lập tức xuất thủ ngăn cản xích hồng ma côn, không ngoài sở liệu, quả nhiên một côn khác nhanh chóng đánh tới.
Thân ảnh của hắn biến mất trong côn ảnh, không vội vàng chút nào, nhắm ngay thời cơ, thanh quang nổi dậy, lôi điện thoáng hiện, hiển hóa ra một đôi Phượng dực.
Tiếp theo dẫn động chân lôi quán chú vào trong Phượng dực, chỉ thấy một đạo lôi quang lóe lên, đã xuất hiện tại rìa lôi đài.
'Vù!'
Xích hồng ma côn thình lình nện lên tàn ảnh, đánh hụt.
Nguyên Mâu không khỏi giật mình, lão chưa từng gặp tình huống này. Một khi sử dụng Loạn Ma côn pháp, đồng thời tích lũy uy thế, đối thủ gần như chỉ còn cách chống đỡ.
Trong chớp nhoáng, Tần Tang chỉ dựa vào tốc độ, liền thoát khỏi lồng giam của Loạn Ma côn pháp. Lão đã gặp nhiều đối thủ, chứng kiến được đủ cách đối phó, nhưng trực tiếp thoát khỏi như thế, Tần Tang là người đầu tiên.
Lão dời mắt nhìn sang, thấy Phượng dực sau lưng Tần Tang, không phải pháp bảo hoặc thần thông, quả thật mọc ra từ trên người hắn.
"Vũ tộc?"
Nguyên Mâu lóe lên suy nghĩ này, hồi tưởng lại Vũ tộc và ngự tộc của họ, không có đôi cánh như vậy. Bất quá, nghe nói tập tục của Vũ tộc rất loạn, không nghiêm ngặt hạn chế tạp giao, xuất hiện người như thế cũng không lạ.
Chiến đấu chưa xong, Nguyên Mâu thu hồi tạp niệm, tộc độ của đối thủ nhanh, nhưng mình còn chưa thúc thủ vô sách.
Phải biết, nơi này là lôi đài!
Nhưng không ngờ, Tần Tang bỗng nhiên mỉm cười, nói: "Đến lượt Tần mỗ tấn công!"