Chương 3182: Du đấu
Chương 3182: Du đấu
Dịch: Độc Hành
Nguyên Mâu giật mình, trước đó Tần Tang trước sau chỉ thủ thế, loại tình huống này quá thường gặp, đối mặt Chu Yếm nhất tộc đuổi đánh tới cùng, người bình thường chỉ có thể nỗ lực chống đỡ, cũng không phải là không muốn phản kích, mà là tìm không thấy cơ hội.
Thì ra đối phương một mực thành thạo điêu luyện!
Lúc một chữ cuối cùng từ miệng Tần Tang phát ra, thanh âm gần như vang lên bên tai lão.
Nguyên Mâu lúc này mới cảm giác được nguy cơ đến gần, trong tầm mắt chỉ có một đạo thanh sắc điện quang, nhanh đến cực điểm, phảng phất trong nháy mắt xuyên phá hư không, đến gần trước mặt lão. Lão gần như lập tức đưa ra phản ứng, dùng xích hồng ma côn đặt ngang trước ngực, tiếp theo cảm giác một luồng lực trùng kích hung mãnh truyền tới, phảng phất bị núi non va chạm, thân thể run lên, chợt cảm thấy trước mắt một màu đen kịt.
Linh bài trong tay Tần Tang như một khối đá lớn, che đậy ở trên người lão, cũng may bị xích hồng ma côn một mực ngăn lại. Hai kiện Linh bảo phát sinh va chạm mãnh liệt, dẫn phát lôi đài chấn động, trên chiến trường dị quang lấp lóe.
Nguyên Mâu có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, Linh giác nhạy cảm, phản ứng cũng không chậm, gần như theo bản năng, mới vừa rồi đỡ lại một kích này. Nếu là người khác, mặc dù không đến nỗi bại tại chỗ, nhưng rất có thể bị đánh cho mất thế chủ động.
Lão toàn lực thôi vận khí huyết, hai tay dùng sức chấn động, chấn khai linh bài một chút, thân ảnh bay ngược ra sau, ý đồ tranh thủ kéo dài khoảng cách, nhưng còn chưa ổn định thân ảnh, áp lực lại từ đỉnh đầu đánh tới.
Rơi vào đường cùng, Nguyên Mâu chỉ có thể hai tay nâng côn đón đỡ.
Theo một tiếng oanh minh, chỉ thấy Nguyên Mâu bị đập ầm ầm rơi trên mặt đất, thân thể dù ổn định, hai chân lại cắm vào mặt đất.
Chu Yếm nhất tộc rất coi trọng lôi đài, dùng một loại đá phi thường cứng rắn xây thành, đồng thời khắc họa cấm chế, lại có lực lượng đại trận gia trì, mới vừa rồi hai người đánh kịch liệt như vậy, cũng không thể tổn hại mảy may, lúc này lại nhiều ra hai dấu chân.
Nguyên Mâu đang muốn lặp lại chiêu cũ, nhưng cảm giác linh bài vừa chạm thì tách ra, ngay sau đó uy hiếp từ phía sau truyền đến, thân thể căn bản không kịp di động, đành phải cưỡng ép vặn chuyển ma côn, ngăn trở một kích này.
Một màn này khiến đám Tư Lục quan chiến sinh ra cảm giác quen thuộc, bọn họ vừa rồi đã thấy, chỉ có điều hai người đổi vai trò cho nhau.
Hiện tại đổi thành Nguyên Mâu bị đánh, đối mặt thế công Tần Tang như gió táp mưa rào, Nguyên Mâu thoạt nhìn chỉ có chống đỡ, hai chân rơi vào mặt đất, thậm chí ngay cả cơ hội rút ra cũng không có, bị Tần Tang đập mạnh liên tục, càng lún càng sâu, gần như tới bắp chân.
Giờ khắc này, Nguyên Mâu cảm thấy vô cùng biệt khuất, đây vốn là đấu pháp lão am hiểu nhất, bây giờ lại bị đối thủ dùng trên người lão.
Tần Tang đấu chiến phong phú hơn lão dự đoán, phải biết, độn thuật cao minh là một chuyện, kết hợp độn thuật cùng đấu chiến lại là một chuyện khác.
Nhất là hai tên tu sĩ lực đạo giao thủ, nhục thân vật lộn với nhau, có khi biến hóa chỉ ở trong lòng người, độn thuật cho dù tốt, chưa hẳn có thể phát huy ra tác dụng lớn. Một khi sử dụng không thoả đáng, ngược lại khả năng dẫn đến bản thân không thể cân đối, bị đối thủ bắt lấy sơ hở, Nguyên Mâu chính là đang chờ đợi cơ hội này.
Thế nhưng xem từ biểu hiện của Tần Tang, căn bản không có loại lo lắng này. Tần Tang thậm chí không thi triển thần thông chiến kỹ cao minh gì, chỉ dựa vào lôi độn thuật, cùng với khối linh bài kia, đã áp chế lão tại chỗ.
Lúc Tần Tang thi triển Đại Kim Cương Luân Ấn, Nguyên Mâu cũng cảm giác biết được, nhưng không ngờ ấn này vẫn còn uy năng cỡ đó.
'Đông!'
Nguyên Mâu lại hạ xuống một tấc, lão phảng phất cọc gỗ, mà Tần Tang là người đóng cọc.
Loại cục diện này nhất định phải cải biến!
Nguyên Mâu tìm không thấy cơ hội, chỉ có bản thân sáng tạo ra cơ hội, lúc này hơi suy nghĩ, huyết diễm bao phủ toàn thân bỗng nhiên bộc phát.
Lão đột nhiên ngửa đầu, tóc dựng lên, phảng phất hóa thân thành một đoàn liệt hoả cháy hừng hực.
Trong huyết diễm sinh ra điểm điểm huyết quang, huyết quang dung hợp tại mi tâm, nở rộ thành một đóa hoa máu, lại đi qua một phen biến hóa kỳ dị, cuối cùng biến thành một viên huyết ấn nhỏ, lóe lên dung nhập vào mi tâm Nguyên Mâu.
Trên chiến trường vang lên một tiếng gầm nhẹ, giống như Ma Viên gào thét từ viễn cổ truyền đến.
Kỷ Hoằng và tên cao thủ Chu Yếm tộc kia nghe được tiếng rống, cảm giác trái tim nhảy lên bình bịch, chiến ý trong lòng bị dẫn động ra. Tên cao thủ Chu Yếm tộc tung người một cái, ngồi xổm tại chỗ, vò đầu bứt tai, nhìn lôi đài một mặt vội vàng, hận không thể thay vào đó.
May mắn gã còn chưa mất đi linh trí, chuyển mắt nhìn về phía Kỷ Hoằng, ánh mắt kích động tràn ngập chiến ý.
Kỷ Hoằng cảm giác được nguy hiểm, vội vàng trốn dưới cổ áo Tư Lục.
Lúc này, chiến trường đã phát sinh biến hóa, Nguyên Mâu đột nhiên trợn mắt, con mắt xích hồng, bắn ra vẻ hung lệ, tựa hồ đã thành một con Ma Viên.
Xích hồng ma côn trên tay chỉ lên trời, mặt ngoài hiện lên một tia huyết mang yêu diễm, tan rã không thấy nữa, thoáng chốc phân hoá ngàn vạn côn ảnh.
Ánh mắt Tần Tang ngưng trọng, trong mắt hắn, côn ảnh còn lại đã không còn tồn tại, chỉ có một cây xích hồng ma côn đập thẳng tới mặt hắn.
Một côn này huyền diệu dị thường, chẳng biết Nguyên Mâu làm được bằng cách nào, đã sớm đoán được điểm rơi của hắn, hay là bất luận hắn rơi xuống bất kỳ nơi nào cũng phải đối mặt một kích này.
Tóm lại Tần Tang vừa mới độn thân đến gần, xích hồng ma côn đã gần ngay trước mắt, không thể né tránh!
Hắn quyết định thật nhanh, lập tức gián đoạn thế công, Phượng dực dùng sức quạt, thoát ly chiến trường.
Một đạo kình phong lăng lệ xẹt qua trước mặt hắn, Nguyên Mâu chưa thể đánh trúng Tần Tang, nhưng mục đích lão đã đạt được, thân thể đột ngột từ mặt đất nhảy lên, rời hố đất, giữa không trung lật lại một cái, mang theo thế phản công.
Đối mặt xích hồng ma côn bổ tới, Tần Tang lại lựa chọn tránh lui, kéo ra khoảng cách với Nguyên Mâu, tiếp theo lại hóa thành một đạo lôi quang, lấy một góc độ cực kì xảo trá tới gần Nguyên Mâu.
"Ầm!"
Đánh giáp lá cà, thân ảnh hai người đều chấn động, Tần Tang nhắm hai mắt lại, Nguyên Mâu lúc này ứng đối rõ ràng thong dong hơn nhiều. Trước khi viên huyết ấn kia biến mất, muốn áp chế Nguyên Mâu như vừa rồi, chỉ sợ khó mà làm được.
Trong khi suy nghĩ, tàn ảnh Tần Tang bị phá toái dưới ma côn, hắn đã xuất hiện tại một chỗ khác, lần nữa huy động linh bài công tới.
Nương theo lần lượt va chạm, hai người lại chiến thành một đoàn, bất quá lần này không còn giới hạn tại một chỗ, khắp trên lôi đài đều có thân ảnh của bọn hắn. Nếu không phải bị linh trận trói buộc, chỉ sợ đã đánh ra bên ngoài.
Thoạt nhìn Tần Tang vẫn đang du đấu và tấn công mạnh, nhưng sách lược của hắn đã thay đổi, không còn truy cầu áp chế đối thủ, phát huy ra cực hạn ưu thế độn thuật, trong du đấu tìm kiếm sơ hở của đối thủ.