Chương 3188: Cảm ngộ
Chương 3188: Cảm ngộ
Dịch: Độc Hành
Trước tượng thánh còn có một số tu sĩ đang tế bái, nhưng không ai phát giác đứng bên cạnh có một người giống tượng thánh như đúc.
Lúc này, chỗ sâu Lộc Dã bay tới hai đạo lưu quang, Lý Ngọc Phủ nghe Thân Thần nói biết được sư bá trở về, vội vàng ra nghênh đón.
Nhìn thấy sư thúc, thần sắc Lý Ngọc Phủ chấn động, trong lòng không khỏi khuấy động, vội vã tiến lên hai bước, đang muốn thăm viếng, lại cảm giác khí tức sư thúc hơi khác thường, nhìn thấy Tư Lục bên cạnh hắn lắc đầu.
Y đè xuống tâm tình kích động, nhìn tu sĩ chung quanh một chút, hiện ra thân hình trước mặt mọi người.
"A? Vị này . . . Tựa như là Lý quán chủ?"
"Vị kia là Thân minh chủ Thiên Công minh!"
"Tham kiến quán chủ và Thân Minh chủ!"
. . .
Chúng tu nhìn thấy hai người, nhao nhao xúm lại chào.
Trong mắt thế nhân, bọn họ cũng là đại nhân vật trong truyền thuyết, chúng tu vô cùng hưng phấn, trong lòng hô to chuyến đi này không tệ.
"Xin chào các vị đạo hữu!"
Lý Ngọc Phủ thi lễ, cất cao giọng nói: "Tệ quan đang có một chuyện quan trọng, cần tạm thời phong bế sơn môn, không tiện lưu khách, lãnh đạm các vị đạo hữu, kính xin chớ trách."
"Không sao không sao. . ."
"Quán chủ nói gì vậy, không sao."
Chúng tu nhao nhao hoàn lễ, đều nói không sao. Loại chuyện này, Thanh Dương Quan phái một chấp sự đến thông báo là đủ rồi. Lấy tôn nghiêm quán chủ Thanh Dương Quan, lại đích thân đi ra giải thích, đây là cho mặt mũi lớn cỡ nào, còn trách cứ gì chứ?
Thậm chí có người quan tâm hỏi: "Quý quan có gặp phiền toái gì không, chúng ta mặc dù đạo hạnh thấp, cũng nguyện ra một phần sức lực "
Những người khác cũng lộ ra vẻ ân cần, Thanh Dương Quan đã sớm là thánh địa trong suy nghĩ các tu sĩ, Thanh Dương Quan xảy ra vấn đề, rất có thể tác động đến toàn bộ Phong Bạo Giới.
Lý Ngọc Phủ chắp tay nói: "Cám ơn các đạo hữu quan tâm, cũng không phải chuyện khó gì, không bao lâu là sẽ mở lại sơn môn, hoan nghênh chư vị lại đến làm khách."
Chúng tu nghe vậy yên lòng, nhao nhao cáo từ, đảo mắt trước tượng thánh chỉ còn mấy người bọn y.
Lý Ngọc Phủ lại tế ra ngự lệnh quán chủ, kích phát cấm trận, che giấu Lộc Dã biến mất. Ngay sau đó, đệ tử Thanh Dương Quan trong Lộc Dã cũng nghe được quán chủ truyền âm, ra lệnh bọn họ không được ra ngoài.
Đưa tiễn chúng tu, Lý Ngọc Phủ và Thân Thần cung kính đứng ở một bên, nhưng rất nhanh phát giác được khí cơ Tần Tang phát ra không bình thường.
Hùng hậu, mờ mịt khó lường như thế . . .
Lý Ngọc Phủ và Thân Thần liếc nhau, nghĩ đến một loại khả năng, trong lòng chấn động và sùng kính không gì sánh nổi.
Tần Tang vẫn đắm chìm trong một loại trạng thái kỳ dị.
Những mảnh vỡ thần ý ngăn cách kia tan rã trong ý thức hắn, Tần Tang theo bản năng tiến hành tinh luyện, hóa thành một luồng thần ý tinh thuần, hòa tan tầng ngăn cách kia.
Tần Tang có loại cảm giác, bản thân cảm ngộ về Tử Vi Kiếm Kinh và Đại Thừa đạo lại tinh thâm thêm một tầng, trợ giúp hắn phá vỡ chướng ngại.
Cùng lúc đó, Tần Tang xác định được một việc, cùng là Đại Thừa đạo, Tử Vi Kiếm Kinh đạo và thần đạo lưu truyền tại Đại thiên thế giới khác nhau rất lớn, không giống tu sĩ thần đạo lấy hương hỏa cung phụng làm thức ăn, lực lượng của hắn cũng không phải nhờ đó có được.
Tại Vịnh Nguyệt Độc, hắn diệt Lạc Hồn Uyên, trục Vân Đô Thiên, được thế nhân kính ngưỡng.
Tại Phong Bạo Giới, thế nhân dựng nên tượng thánh của hắn và tế bái.
Hai nơi đạo tràng, hắn mặc dù được lợi, lại không phải trực tiếp hấp thu lực lượng từ đó, tăng lên cảnh giới, mà lĩnh ngộ Tử Vi Kiếm Kinh, lý giải đại đạo, nghi hoặc trước kia đã tìm được đáp án. Bởi vậy, trong lúc vô hình hoá giải đa phần bình cảnh phía sau, tu luyện làm ít công to, phá vỡ chướng ngại càng thêm dễ dàng.
Nhưng muốn tăng cao tu vi, vẫn cần bản thân khổ tu.
Tu sĩ thần đạo được chúng nhân cung phụng, ngược lại sẽ bị chế ước, một khi mất đi tín đồ, đạo cơ khả năng sụp đổ. Nếu như Tử Vi Kiếm Kinh cũng như vậy, không phải là điều Tần Tang mong muốn, hắn trước sau cho rằng, chỉ có bản thân mới là căn bản.
Bởi vì giữa hai bên tồn tại loại khác biệt này, khiến Tần Tang không cách nào xác định, nhưng hắn cũng không có khả năng ngồi nhìn Phong Bạo Giới hủy diệt, đi nghiệm chứng.
Tần Tang suy đoán, lúc ở Luyện Hư kỳ, Tử Vi Kiếm Tôn rất có thể còn đang trên đường tìm đạo, cũng không chân chính chọn lựa Đại Thừa Sát đạo.
So sáng đại đạo như ngọn núi hiểm trở, tu sĩ tu đạo chính là bắt lấy một dãy bậc thang thông hướng đỉnh núi, leo lên phía trên. Có lẽ Tử Vi Kiếm Tôn nửa đường phát hiện bậc thang Đại Thừa Sát đạo phù hợp với bản thân, thử đi một đoạn, nhưng còn chưa hạ quyết tâm đi đến cùng.
Nếu như điều này mới đúng, Tử Vi Kiếm Tôn về sau có lựa chọn con đường Đại Thừa Sát đạo hay không cũng không rõ.
Tần Tang nội thị bản thân, nhìn thấy tại Thái Âm thần điện đạt được đạo kiếm ý kia. Đã vậy, hắn không cần vội vã đổi con đường, đợi đến Luyện Hư đỉnh phong, thậm chí Hợp Thể kỳ, lĩnh hội đạo pháp trong kiếm ý, rồi quyết định cũng không muộn.
Như thế, đạo Luyện Hư của hắn chân chính xác lập!
Sau đó dựa theo kế hoạch, ở đây mở đạo tràng, che chở chúng sinh Phong Bạo Giới, khu trục ngoại địch. Đạo tràng càng hưng thịnh, hắn lĩnh hội Tử Vi Kiếm Kinh càng có lợi.
Tần Tang tự tỉnh lại, chậm rãi mở hai mắt, nhìn thấy Lý Ngọc Phủ, khẽ vuốt cằm.
"Đệ tử bất tài, bái kiến sư thúc!"
Lý Ngọc Phủ nằm rạp người lễ bái.
Tần Tang dùng linh lực nâng Lý Ngọc Phủ lên, dò xét một chút, nói: "Tiền bối biết rõ ngươi thành tựu như hiện tại, chắc chắn phi thường vui mừng."
Hắn vốn dự đoán, Lý Ngọc Phủ đột phá Hóa Thần kỳ, sư đồ đời này vẫn còn ngày gặp lại, chính là một chuyện may lớn. Không nghĩ tới tên đệ tử này không chịu thua kém, nghiễm nhiên đã bước vào Hóa Thần trung kỳ, không uổng công Vân Du Tử và hắn một phen bồi dưỡng!
Lý Ngọc Phủ nhúc nhích bờ môi, trong mắt lóe lên vẻ kích động. Thân là quán chủ, cần luôn bảo trì uy nghi, đã lâu y không thất thố như vậy.
"Đi, đi vào nói chuyện."
Tần Tang cất bước đi vào trong.
Lý Ngọc Phủ nói một tiếng vâng, bước nhanh theo, xin chỉ thị: "Sư thúc, có nên để đệ tử trong môn ra chào không?"
"Không vội." Tần Tang lắc đầu: "Chuyện ta trở về, tạm thời không lộ ra ngoài. Ngươi là quán chủ, về sau chuyện trong ngoài Thanh Dương Quan vẫn do ngươi quyết định."