Chương 3187: Tượng thánh
Chương 3187: Tượng thánh
Dịch: Thanh Kỳ
Thân Thần gật đầu: "Lúc đệ tử đến đây, thuận đường trở về sơn môn một chuyến, sư huynh thôi động Lộc Dã đưa đệ tử tới đây, hiện tại chắc chưa đi quá xa.''
Sau khi phát hiện tòa Na Di trận này, Trung Châu liên thông Bắc Hải, Thanh Dương quan hai bên mới biết nhau.
Thân Thần còn nhớ lời dạy bảo của Tần Tang khi lập phái, mà gã không muốn quyền thế, cũng không am hiểu phát triển tông môn, cam nguyện dung nhập vào Thanh Dương quan tại Trung Châu, phụng Lý Ngọc Phủ làm quán chủ.
Sau này vì để làm thuận tiện hơn, Lưu Ly đề nghị, biến Lộc Dã trở thành chủ quan, những vật quý giá trong tông môn đều dọn tới Lộc Dã, Lý Ngọc Phủ quanh năm tọa trấn tại đó.
Đương nhiên Thanh Dương quan tại Bắc Hải cũng không giải tán, vẫn còn không ít đệ tử lưu lại tu hành.
"ĐI Lộc Dã trước." Tần Tang nói.
"Vâng!" Thân Thần lĩnh mệnh, đi trước dẫn đường.
"Chớ tiết lộ thân phận của chúng ta." Tần Tang thôi động chân nguyên, đổi dung mạo, quay đầu nhìn sang Tư Lục và Kỷ Hoằng: "Làm phiền hai vị đạo hữu cũng ngụy trang."
Tư Lục gật đầu, một sợi khí xám trắng bay ra mi tâm, lượn quanh toàn thân, khí tức tiêu tán, dung mạo đại biến, biến thành một nữ tu nhân tộc, Kỷ Hoằng thì biến thành một con khỉ nhỏ, giống như linh thú của Tư Lục.
Kỷ Hoằng nhìn bản thân, không cảm thấy mình bị mạo phạm, ngược lại có phần mới lạ, móc ra một loại quả vàng óng, ngồi xổm trên đầu vai Tư Lục, ăn như gió cuốn.
Khóe mắt Thân Thần giật một cái, từ khi kết thù với Trường Hữu tộc, hầu yêu vốn không được chào đón.
… …
"Thân Minh chủ, ngài trở về rồi?"
Nhìn thấy Thân Thần nhanh quay lại như vậy, thống lĩnh hộ vệ âm thầm kinh ngạc, liếc qua sau lưng Thân Thần, thấy hai tên tu sĩ lạ lẫm.
Bất quá, thân phận Thân Thần cao quý, không cần kiểm tra.
Thân Thần gật đầu, lấy ra linh thạch: "Mở ra Đại Na Di trận, chúng ta về Trung Châu."
Thống lĩnh hộ vệ không dám chần chờ, lập tức làm việc.
"Đích thân minh chủ tiếp dẫn, chẳng lẽ hai vị này là tông sư luyện khí, muốn gia nhập Thiên Công minh?"
Thống lĩnh hộ vệ âm thầm suy đoán, không khỏi hâm mộ.
Na Di trận ở dưới đáy ma động, khí tức âm trầm trong động không còn, còn được mở rộng thành một không gian bao la, trên vách tường khảm minh châu, đèn đuốc sáng trưng.
Đám người bước lên Na Di trận, linh quang lóe lên, truyền tống đến Trung Châu.
Đầu bên này cũng là một tòa tiên thành phồn hoa, Tần Tang vừa động niệm, liền cảm nhận được nơi xa có một hòn đảo nhỏ lơ lửng trên bầu trời, chính là Lộc Dã!
"Sau khi phong bạo tiêu tán, Trung Châu và Tây Thổ quán thông, chúng ta có thêm một mảnh lục địa rộng lớn, gọi chung là Trung Châu. Thiên địa nguyên khí tẩm bổ nhiều năm, khu vực hoang vu đầy dung nham, hiện tại đã trở thành thánh địa tu hành, có một số đạo hữu phúc duyên thâm hậu, tìm thấy di phủ thượng cổ, thu hoạch tương đối khá."
"Thương Lãng hải và Yêu Hải bị Trường Hữu tộc công phá, những đạo hữu kia bị ép di chuyển, đều được dàn xếp đến nơi đây. Cũng có nhiều tông môn và tán tu, tìm chỗ tốt hơn, tới đây xây dựng sơn môn."
"Ngày nay chúng ta chỉ còn Bắc Hải và khối đại lục này, phần lớn các tộc tụ tập tại hai nơi này. May mà Trung Châu rộng lớn, nguyên khí dư dả, đủ cho mọi người tu hành."
Thân Thần đi theo bên cạnh Tần Tang, kể rõ những năm qua thay đổi thế nào.
Trong lúc nói chuyện, mấy người đã tới gần Lộc Dã.
Hiện nay, Lộc Dã có thể phiêu đãng tại Trung Châu, lúc trước bị phong bạo hạn chế.
Lộc Dã không còn ẩn giấu, mỗi một đoạn thời gian sẽ xuất hiện, thế nhân cũng nhìn thấy. Làm như vậy, có thể để cho thế nhân chiêm ngưỡng tượng thánh của Tần Tang, thứ hai có thể đề chấn sĩ khí.
Tần Tang thấy Lộc Dã vẫn lớn như cũ, nhiều đạo quán điện các hơn xưa, đại trận cũng thay đổi, uy năng mạnh hơn.
Linh khí cũng càng thêm nồng nặc.
Nội bộ Lộc Dã cũng thay đổi rất lớn, nhưng động phủ của hắn vẫn còn nguyên trạng.
Ánh mắt của hắn đảo qua khắp nơi, sau cùng rơi xuống cửa vào.
Chỗ đó vốn là hẻm núi, nay đã được san bằng, tấm bia Lộc Dã bị di chuyển sang một bên, còn xây dựng một cái quảng trường cao lớn, bên trên quảng trường có một bức tượng ngọc.
Thân Thần thôi động bài phù, đám người đi qua đại trận, tiến vào Lộc Dã.
Tần Tang đi tới tượng ngọc, ngẩng đầu nhìn bức tượng giống mình như đúc.
Tượng thánh được làm từ một khối linh ngọc, đứng hướng ra ngoài Lộc Dã, hơi cúi đầu, ánh mắt thương hại nhìn chúng sinh, thần sắc có một tia lo âu, nhưng càng nhiều hơn là kiên định, tựa như đang lo lắng vận mệnh của chúng sinh, quyết ý vì chúng sinh mà tìm đường ra.
Bức tượng duỗi tay phải ra, đầu ngón tay hơi rủ xuống, một giọt cam lộ không ngừng từ đầu ngón tay nhỏ xuống, bên dưới là ngọn lửa đang cháy hừng hực, thiêu đốt tới cái hông bức tượng, dụ ý hắn không tiếc thịt nát xương tan, đưa hi vọng tới cho thế nhân.
Bức tượng ngọc này rất có thần vận, ý vận kéo dài.
Tần Tang cũng không biết, mình khi nào có dáng vẻ trách trời thương dân như thế?
Nhưng khi nhìn tới hai mắt của bức tượng, tâm thần Tần Tang bỗng nhiên chấn động.
Thời khắc này, hắn trải qua một trạng thái kỳ dị, vô số cảnh tượng hiện lên trong mắt của hắn.
Có người thành kính lễ bái tượng thánh, cảm tạ thánh nhân bảo vệ chúng sinh.
Có người dâng lên cống phẩm, khẩn cầu thánh nhân thỏa mãn nguyện vọng của mình.
Có người phát thề, dùng thánh nhân khích lệ mình.
Có người bởi vì Trường Hữu tộc, chửi ầm lên với hắn.
Có người chỉ muốn ngắm cảnh, có người chẳng thèm ngó tới, có người phấn khởi nghị luận cố sự của hắn.
Vẫn còn một người, một mình đứng nơi đó, nhìn tượng thánh nhiều năm, thân ảnh vô cùng cô độc.
… …
Những người này rất mơ hồ, không cách nào phân biệt, nhanh chóng vỡ vụn, tựa như ảo giác.
Vô số mảnh vỡ mờ ảo vọt tới, Tần Tang biết rõ không phải ảo giác, mọi chuyện thật sự phát sinh qua.
Những người tới viếng tượng thánh, sẽ lưu lại một sợi thần ý, dần dà biến thành loại lực lượng này, vốn một mực bám trên tượng thánh, bây giờ trở về bản thể.
Tần Tang bỗng nhiên nhắm hai mắt lại.
Tư Lục và Kỷ Hoằng kinh ngạc phát hiện, khí tức trên người Tần Tang đang biến hóa.
Rời khỏi Phong Tự Ngọc Môn về sau, Tần Tang chưa nếm thử trùng kích Luyện Hư trung kỳ, bởi vì tu vi tăng nhanh bởi tán chú của vu tộc, cần vững chắc một đoạn thời gian.
Vẫn còn một một nguyên nhân trọng yếu nữa, hắn mơ hồ cảm thấy, tu vi của mình bị một màn chắn vô hình ngăn lại, biến thành chướng ngại đột phá.
Tại thời khắc này, màn ngăn vậy mà tan biến!