Chương 3186: Cố nhân
Chương 3186: Cố nhân
Dịch: Độc Hành
Ngày nay ma động không đáy bị từng tòa núi cao vây vào giữa, những núi cao này đều do tu sĩ Phong Bạo Giới dùng đại trận trúc thổ lũy thạch tạo thành, cũng chuyển linh thạch gần đó đến đây, tàng phong nạp thủy, linh cơ sung túc, không nhìn thấy mảy may cảnh sắc hoang vu trước kia.
Ngày nay, nơi này có thể nói là nơi tu sĩ Phong Bạo Giới coi trọng nhất, không chỉ xây linh trận thủ hộ hùng vĩ, còn có vô số thủ vệ trấn giữ nơi đây.
Chỗ này đủ an toàn, thiên địa linh khí nồng đậm, lại là nơi yếu đạo tu sĩ hai nơi giao thông, tự phát tạo thành một tòa Tiên thành. Theo tu sĩ trú lưu nơi đây càng ngày càng nhiều, quy mô Tiên thành càng khuếch trương ra, nhìn ra toàn bộ Bắc Hải tứ cảnh, xem như một trong những địa phương phồn hoa nhất.
Thân Thần chuyển hướng đi ra đại điện, dưới chân sinh mây, thống lĩnh hộ vệ trấn thủ đại điện nhận ra gã, vội vàng cúi người hành lễ: "Thân Minh chủ đi tốt!"
Những hộ vệ khác cũng một mặt cung kính.
Thân Thần rất có phong phạm cao nhân gật gật đầu, đằng không bay lên, chớp mắt biến thành một điểm nhỏ ở chân trời.
Một gã hộ vệ hưng phấn nói: "Thân Minh chủ giá lâm Bắc Hải, chẳng lẽ lại luyện chế được pháp khí mạnh mẽ gì đó, đích thân đưa tới?"
"Có khả năng, nghe nói những con khỉ kia lại ngo ngoe muốn động, liên tiếp xâm phạm." Một tên hộ vệ khác thở dài nói: "Hi vọng lần này đừng nhiễu loạn quá lớn, tháng sau là đến phiên chúng ta đi trên biển rồi."
Thần sắc chúng hộ vệ đều trầm xuống.
Đóng giữ na di trận không thể nghi ngờ là một chuyện tốt, nhưng cũng mang ý nghĩa có vô số người tranh đoạt vị trí này, không thiếu những đệ tử đại phái kia.
Bên ngoài có đại địch uy hiếp, Phong Bạo Giới không người nào có thể chỉ lo cho thân mình, tất cả mọi người phải bỏ ra một phần lực, phía trên những đệ tử đại phái kia có sư trưởng trông nom, lại càng dễ tranh thủ được phái đến nơi không nguy hiểm.
Để công bằng, các bộ luân phiên thay thế đã thành lệ cũ.
"Nghĩ nhiều như vậy làm gì? Nếu phải lên chiến trường, còn có thể làm đào binh hay sao? Giết hai tên hầu tử là đủ vốn!"
Thống lĩnh hộ vệ quát to một tiếng, chúng hộ vệ nhao nhao im lặng.
Thân Thần không biết chúng hộ vệ nghị luận sau lưng, đang tính toán chuyến này lấy linh tài gì từ các phái.
Những chuyện này gã vốn không cần phải đích thân đi làm, nhưng vì muốn đi bái phỏng Huyền Thiên cung, nên đích thân đi tới.
Gã đi trên Tiên thành thông suốt, giây lát đã bay ra ngoài thành, nhìn thấy dưới đại địa thành trì chi chít khắp nơi, giữa rừng núi cũng có linh quang nhấp nháy, chính là quang mang trận cấm.
Sau khi chỗ này phát triển, rất nhiều tán tu và tiểu môn phái đã dời sơn môn đến đây, mang theo gia tộc tu tiên phụ thuộc và phàm nhân, cắm rễ trên cánh đồng hoang, mới có khí tượng hôm nay.
Thân Thần là người thời đại trước, còn nhớ rõ trước kia Phong Bạo Giới cod bộ dạng gì, nhìn thấy cảnh tượng bây giờ, không khỏi cảm khái: "Không có Trường Hữu Tộc thì hoàn mỹ. . ."
Vừa lóe lên ý nghĩ này, Thân Thần chợt cảm thấy hoa mắt, xa xa phía trước trống rỗng hiện ra hai đạo nhân ảnh.
"Người nào!"
Thân Thần quá sợ hãi, lấy tu vi gã là Hóa Thần sơ kỳ, trước khi hai người này hiện thân lại không phát giác được chút nào.
Không đúng, là ba người!
Một người trong đó trên đầu vai ngồi một tiểu nhân, đang nghiêng đầu nhỏ nhìn gã.
Những năm qua giao chiến với Trường Hữu Tộc, Phong Bạo Giới bị vây ở địa phương này, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không biết gì bên ngoài.
Nghe nói trong dị nhân tộc, bộ tộc hình thù kỳ quái nào cũng có, chẳng lẽ là Trường Hữu Tộc mời tới giúp đỡ, chặn đường mình?
Thế nhưng bản thân chính là tạm thời khởi ý, bọn chúng làm sao biết mình tới, chẳng lẽ trong minh hoặc là Lộc Dã có nội gian, hành tung của mình bị tiết lộ?
Không thể không nói Thân Thần tưởng tượng rất phong phú, trong phút chốc hiện hiện lên vô số ý niệm trong đầu, phản ứng cũng rất nhanh, lúc này thôi động linh giáp trên người, bay ngược ra sau.
Sau một khắc, thần sắc Thân Thần cứng đờ, bởi vì gã thấy được một người không thể tưởng tượng được.
Nhìn gương mặt quen thuộc kia, Thân Thần trợn tròn cả mắt.
"Thế nào, mới mấy trăm năm đã không nhận ra vi sư?" Tần Tang mỉm cười, chắp tay nhìn đệ tử.
"Sư phụ!"
Thân Thần chấn động toàn thân, thốt ra.
Nếu như vừa rồi gã vẫn còn hoài nghi có người ngụy trang, hiện tại vô cùng vững tin, đây chính là ân sư của mình.
Sư phụ vậy mà không chết, đã trở về!
"Sư phụ!"
Thân Thần kìm lòng không được kêu lên một tiếng, áp chế kích động trong lòng, bay tới gần Tần Tang, dập đầu trong mây: "Đệ tử bái kiến ân sư!"
Nhìn thấy tên đồ đệ này, trong lòng Tần Tang cũng nổi lên gợn sóng.
Đối với hắn, Phong Bạo Giới không phải cố hương mà hơn hẳn cố hương, về tới đây, trong tâm thần hắn cảm thấy có một loại yên tĩnh trước nay chưa từng có.
Từ khi bắt đầu phi thăng Phù Lục Giới, hắn cảm giác bản thân giống như một bụi lục bình phiêu linh khắp nơi, có lẽ do loại cảm giác này khu sử, nên hắn không muốn tạo đạo tràng bên ngoài, cũng không muốn lưu tại Vịnh Nguyệt Độc, về tới đây, phảng phất tìm tới chính mình.
Đại thiên thế giới rộng lớn vô biên, rốt cuộc có một chỗ ngồi cho mình. Rất nhiều cố nhân có lẽ đã sớm qua đời, cũng có một số cố nhân có thể trùng phùng.
Những trí nhớ càng ngày càng xa xôi kia có chỗ dựa vào, rốt cuộc không còn hư vô mờ mịt, lập tức bị kéo đến phụ cận, sắc thái trở nên tươi sống lại.
Còn nhớ, lúc thu đệ tử này cũng không hề coi trọng, đương nhiên về sau hắn cũng tận trách nhiệm làm sư phụ.
Lúc hắn rời đi, Thân Thần đã đột phá Nguyên anh, hiện tại đã là Hóa Thần sơ kỳ.
"Đứng lên đi."
Một điểm linh quang nâng Thân Thần lên.
Tần Tang nhìn đệ tử đã trở nên trầm ổn, vuốt cằm nói: "Không tệ."
Thân Thần còn không biết tu vi Tần Tang, nhưng trong nháy mắt xác nhận sư phụ trở về, chẳng biết tại sao, áp lực và gánh nặng trên thân đều tháo xuống, phảng phất về tới Lộc Dã trước kia không buồn không lo.
Được sư phụ khích lệ, trên mặt gã cũng không có vẻ tự đắc: "Đệ tử bị luyện khí phân tâm, chậm trễ tu hành, xin sư phụ trách phạt."
Tần Tang hỏi: "Những hộ vệ kia gọi ngươi là Minh chủ?"
"Vâng! Chiến tranh với Trường Hữu Tộc mấy năm liên tục, ứng đối ngoại địch, cao thủ luyện khí các phái tụ tập cùng một chỗ, đều là đồng minh, tên gọi Thiên Công, hợp lực luyện chế pháp khí, pháp bảo cần thiết trên chiến trường."
Nói đến đây, Thân Thần có chút hổ thẹn nói: "Vị trí minh chủ vốn nên giao cho Quỳnh Ảnh Môn ngồi, nhưng môn chủ Quỳnh Ảnh Môn mượn cớ sự vụ tông môn nặng nề, nên đẩy đệ tử lên."
Tần Tang thấy thần sắc gã, ra vẻ bất mãn nói: "Các phái đẩy ngươi làm minh chủ Thiên Công minh, chứng tỏ năng lực của ngươi có thể tin phục bọn hắn. Nếu là đệ tử vi sư, cần có khí phách việc nhân đức không nhường ai!"
Hắn biết rõ thiên phú đệ tử này, trên đường đã dự tính, nếu Thân Thần có thể vượt qua cửa ải Hóa Thần, sẽ để gã kế thừa y bát luyện khí của mình.
Thân Thần hít sâu một hơi, trong lòng lại không nửa phần do dự: "Đệ tử cẩn tuân ân sư dạy bảo!"
Sau đó lại hỏi Thân Thần muốn làm chuyện gì, biết được gã muốn đi Huyền Thiên cung, Tần Tang hỏi: "Lưu Ly hiện tại ở nơi nào?"
"Khởi bẩm sư phụ, Lưu Ly tiên tử đang bế quan ở Huyền Thiên cung."
Thân Thần nhịn không được lén nhìn Tần Tang.
Những năm gần đây, lời đồn sư phụ và Lưu Ly tiên tử bay đầy trời, gã là đệ tử Tần Tang, biết rõ cũng không phải là lời đồn đại, dần dần chắp vá lịch trình kết giao giữa sư phụ và Lưu Ly tiên tử.
Hiện tại gã đã sớm xem Lưu Ly tiên tử là sư nương.
Thân Thần thấy tận mắt, bóng lưng Lưu Ly tiên tử cô độc đứng trước tượng thánh sư phụ, không khỏi cao hứng thay cho nàng: "Biết rõ sư phụ trở về, Lưu Ly tiên tử hẳn là rất cao hứng!"
Biết được Lưu Ly bình yên vô sự, Tần Tang tất nhiên vui vẻ: "Lưu Ly bế quan bao lâu rồi?"
Thân Thần suy nghĩ một chút, nói: "Đã mấy chục năm, nghe nói Lưu Ly tiên tử lần này muốn xung kích quan ải nào đó."
Tần Tang gật gật đầu, Lưu Ly đang xông quan, ở vào thời điểm then chốt, không tiện đi tới quấy rầy. Hắn đã trở về, Lưu Ly sau khi xuất quan tùy thời có thể gặp mặt, không cần nóng lòng nhất thời.
"Ngươi vừa nói là Ngọc Phủ bảo ngươi tới?"