Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 3185 - Chương 3185: Trở Về Phong Bạo Giới

Chương 3185: Trở về Phong Bạo giới Chương 3185: Trở về Phong Bạo giới

Dịch: Thanh Kỳ

"Tần huynh."

Tư Lục đang thao túng pháp chu, đánh thức Tần Tang, ngón tay chỉ phía trước: "Sắp đến Trường Hữu tộc."

Tần Tang tỉnh dậy từ trong nhập định, nhìn về phía trước, hai bên pháp chu là sương trắng, bọn hắn đang ở trong vụ triều.

Tư Lục nói: "Trường Hữu tộc chọn nơi có vụ triều để xây tộc địa, người ngoài không biết địa thế, khó mà đánh vào, đúng là tìm được chỗ tốt.''

"Cũng là một nơi ẩn cư thanh tu tốt." Tần Tang thản nhiên nói.

"Đạo hữu nói không sai."

Tư Lục gật đầu, bỗng nhiên phát giác được cái gì, khẽ di một tiếng, pháp chu chợt đổi hướng, bay về phía bên phải một hồi, dừng lại bên trong vụ triều.

Phía trước cũng bị nồng vụ bao phủ, nhưng trong mắt Tần Tang và Tư Lục, nơi này rõ ràng có một hẻm núi thật dài, vụ triều không xâm nhập vào trong đó. Lúc này trong hạp cốc cũng tràn ngập sương mù, nhưng rõ ràng có người thi pháp tạo ra, dùng để che lấp hẻm núi.

Vụ hạp một mực kéo dài đến chỗ sâu, rất có thể là con đường đi vào Trường Hữu tộc.

"Chắc đây là con đường ra vào lãnh địa của Trường Hữu tộc." Tư Lục cảm ứng một lát, nhìn về phía Tần Tang: "Phía trước có khí tức của người tu hành!"

"Bắt lại hỏi xem!"

Thân ảnh Tần Tang lóe lên, rời khỏi pháp chu, một lát sau xuất hiện tại ngoài trăm dặm, nhìn thấy trong sương mù phía trước có một tòa thạch lâu.

Thạch lâu xây bên trên đá ngầm, có linh trận phòng hộ, nhìn như cứ điểm dùng để cảnh giới.

Tần Tang cảm giác được bên trong thạch lâu có hơn mười đạo khí tức, cao nhất chỉ tương đương Nguyên Anh sơ kỳ, ánh mắt lóe lên hào quang, nhìn thấu qua linh trận, thấy cảnh tượng bên trong.

Đạo khí tức Nguyên Anh sơ kỳ đang tĩnh tu trên tầng cao nhất.

Những người khác tụ tập trước cửa thạch lâu, những người này mặc thanh giáp, lông da màu vàng, lông tóc rất nhiều, giống như Cổ Nhã miêu tả, chính là người của Trường Hữu Tộc.

"Thất huynh không cần đưa nữa." Một tên Trường Hữu tộc ôm quyền, nói: "Trong vụ hạp không có nguy hiểm, ta nhất định đưa lời nhắn nhủ đến tam ca!"

"Được!"

Người đối diện vỗ bờ vai của gã: "Lần này trở về, nhớ siêng năng tu luyện, về sau mới có thể lập chiến công, được tộc trưởng coi trọng!"

"Vâng!"

Người kia gật đầu, từ biệt một tiếng, suất lĩnh tùy tùng bay ra đá ngầm, dưới chân nổi lên sóng nước, nâng bọn họ lên bay về phía trước, tốc độ cực nhanh.

Mấy người ngự sóng rời đi, nhưng còn chưa được bao xa, thân thể và sóng nước dưới chân bỗng nhiên bị định trụ, trên mặt vẫn còn nụ cười lúc nói giỡn với nhau.

Tần Tang từ trên trời bay xuống.

Hắn cân nhắc qua, tạm thời sẽ không đánh cỏ động rắn, không phải vì sợ Trường Hữu tộc, mà là trước khi động thủ thu thập Trường Hữu tộc, cần biết rõ thái độ của Chu Yếm tộc.

Đợi hiểu thế cuộc nơi này, hành động cũng chưa muộn.

Hắn nhấc chỉ điểm lên mi tâm tên đầu lĩnh, thần thức xâm nhập vào bên trong, trong phút chốc biết hết thảy.

Trong mắt lóe lên tinh quang, Tần Tang khẽ buông lỏng, chuyện lo lắng nhất không xảy ra, Phong Bạo giới vẫn còn.

Trong ký ức, Trường Hữu tộc nói cho tộc nhân biết, có dị tộc xâm chiếm. Toàn tộc đều xem bọn họ như đại địch, bởi vì hai bên không cách nào hòa đàm, một mực đánh nhau mấy trăm năm, vẫn chưa thể hủy diệt đối phương.

Thân phận của người này không cao lắm, tu vi có thành tựu liền được phái tới trấn thủ vụ hạp, biết không nhiều bí mật lắm, nhưng bấy nhiêu cũng đủ rồi.

Tần Tang chợt biến mất, đám người lập tức khôi phục, không phát hiện dị thường, tiếp tục nói đùa rời đi.

Trở lại pháp chu, Tần Tang chỉ một hướng, tiếp tục bay như tên bắn một thời gian, rốt cuộc bay ra vụ triều.

Vừa lúc sáng sớm, ánh bình minh chiếu xuống, mặt biển lấp léo ánh nắng, cảnh tượng yên tĩnh tường hòa.

Trong kí ức của người kia, Phong Bạo giới ở phía đông nam.

Tần Tang không đi gây sự với Trường Hữu tộc, thôi động pháp chu bay trên biển lớn.

Biển lớn mênh mông như không có giới hạn.

Không biết bay bao xa, bọn hắn rốt cuộc cảm nhận được khí tức của người tu hành.

"Phía trước có người đang đấu pháp." Tư Lục nói.

Bọn hắn che giấu pháp chu, lặng yên tới gần, nhìn thấy chiến trường, Tư Lục và Kỷ Hoằng đều lộ ra vẻ khiếp sợ.

"Nơi này tại sao có tu sĩ nhân tộc?" Kỷ Hoằng nhịn không được truyền âm hỏi.

Tư Lục cũng không biết nội tình, không khỏi nhìn sang Tần Tang, mơ hồ đoán ra cái gì, thầm nghĩ khó trách đám người Tần Tang không tiếc buôn ba ức vạn dặm, cũng muốn tới đây.

Lúc này, Tư Lục nhìn thấy Tần Tang mỉm cười quái dị, không khỏi nhìn theo ánh mắt của hắn.

Chỗ hư không kia, có một người đang ẩn thân.

Người đó là một tu sĩ Hóa Thần, tu vi cao hơn đám người đang giao chiến, nhưng chỉ thờ ơ lạnh nhạt, không xuất thủ, tựa hồ đang chờ đợi cái gì.

"Tần đạo hữu nhận ra người đó sao?" Tư Lục hỏi.

"Ta và sư phụ của người này, từng có một đoạn nhân quả."

Tần Tang bị câu lên chuyện cũ, không khỏi mỉm cười.

Khí tức của đối phương rất quen thuộc, người này tu luyện công pháp của Hỗn Ma lão nhân, có thể là đệ tử của Hỗn Ma lão nhân, trò giỏi hơn thầy.

Thánh địa Huyền Thiên cung kinh biến, Hỗn Ma lão nhân chạy thoát, cuối cùng bị đệ tử tính toán. Tên đệ tử này chủ động đưa tàn hồn của Hỗn Ma lão nhân cho hắn, hắn cũng không làm khó người này.

Người này được Hỗn Ma lão nhân nhìn trúng, thiên tư tất nhiên bất phàm, vượt qua được kiếp nạn, lấy được thành tựu bực này cũng không kỳ quái. Bất quá, chỉ sợ Hỗn Ma lão nhân nằm mơ cũng chẳng ngờ, đệ tử của mình sẽ đi tới một bước này.

Người này có thể xem như cố nhân đầu tiên hắn gặp lại!

Đã trở lại Phong Bạo giới, không cần thiết che giấu với Tư Lục, Tần Tang thản nhiên thừa nhận.

Tư Lục và Kỷ Hoằng liếc nhau, suy nghĩ một lát, cũng không truy vấn, tiếp tục quan sát chiến trường.

Chiến đấu chuẩn bị kết thúc, nhân tộc rõ ràng chiếm thượng phong, những tộc nhân Trường Hữu thấy phe mình đánh không lại, biến hóa trận hình, hỗ trợ lẫn nhau rút lui.

Nhân tộc đuổi một hồi, giết chết mấy người, thấy tốt thì lấy, liền rút trở về.

Tên đệ tử của Hỗn Ma lão nhân chờ không được mục tiêu, từ đầu đến cuối không hiện thân, lặng yên rời đi.

"Chúng ta đi thôi." Tần Tang nói.

Mới nghe tu sĩ bên dưới trao đổi, hắn đã biết nơi đây là đâu, tiếp tục đi về phía đông sẽ tới Huyền Nguyệt cảnh, không nghĩ tới nơi đầu tiên trở về là Bắc Hải bốn cảnh.

Hắn khống chế pháp chu bay về phía Huyền Nguyệt cảnh.

Càng tới gần, khí tức tu sĩ dần dần nhiều hơn, có tụ tập tại nơi nào đó, có tổ đội tuần tra, tạo thành phòng tuyến.

Tần Tang thả chậm tốc độ, vừa phi hành vừa nghe ngóng tin tức từ đám người kia.

Trên mặt biển yên lặng, cơn gió nhè nhẹ, không có dấu hiệu của phong bạo, tràn đầy thiên địa nguyên khí, Phong Bạo giới cằn cỗi lúc trước không thể so sánh nổi. Nếu không có đại địch Trường Hữu tộc, Phong Bạo giới đã biến thành thánh địa tu hành.

Rất nhanh, phía trước xuất hiện lục địa, Tần Tang biết mình đã tiến vào Huyền Nguyệt cảnh.

Hắn không nóng lòng trở về Tiểu Hàn vực, hoặc Thanh Dương đảo, mà bay về nơi nào đó.

Nơi đây vốn là ma động không đáy, cấm địa tại Huyền Nguyệt cảnh, bây giờ dưới đáy ma động, có Na Di trận liên thông giữa Bắc Hải và Trung Châu.

Nghe nói sau khi Phong Bạo giới trở về đại thiên, khí cơ hỗn loạn trong ma động dần dần biến mất, dù cho tu sĩ Trung Châu không phát hiện Na Di trận đầu bên kia, tu sĩ nơi đây cũng sẽ thăm dò tới đáy, tìm ra Na Di trận.

Pháp chu rất mau đi tới ma động, nơi này là chỗ có tòa Na Di trận duy nhất liên thông tới Trung Châu, phòng hộ cực kì nghiêm mật, cảnh vật đại biến, những gì trong kí ức của Tần Tang không còn cái gì.

Tần Tang ngưng mắt nhìn, chợt mỉm cười, hắn thấy một thân ảnh quen thuộc, là tên đồ đệ tiện nghi Thân Thần kia.
Bình Luận (0)
Comment