Chương 3201: Linh tuyền
Chương 3201: Linh tuyền
Dịch: Thanh kỳ
Tố Nữ cười một tiếng, nhìn sang hai huynh đệ Kình Giáp: "Để hai tiểu tử này đi theo ta, nói không chừng sẽ không cần tiến vào vụ triều, bọn họ sẽ giúp ít được khi ta liên hệ với bộ tộc khác, những người thì lưu lại giúp Tần huynh."
Từ trước đến nay, nàng làm việc rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã làm xong.
Nàng lại thương nghị với Tần Tang một số chi tiết, lúc này muốn chào từ biệt.
Tần Tang giữ Tố Nữ lại, miêu tả bộ dáng của Lưu Ly một phen: "Nếu ngươi gặp nàng, hãy gọi nàng trở về."
Tố Nữ nhìn Tần Tang, gật gật đầu, mang theo Kỷ Hoằng và hai huynh đệ ngự khí phi độn, biến mất trong giây lát.
Đúng lúc này, lệnh bài bên hông Lý Ngọc Phủ lóe lên, mỉm cười nói: "Huyễn Ngân về núi, muốn đến đây bái kiến, sư thúc muốn gặp không?"
Tần Tang nhìn ra ngoài điện, thấy một đạo kiếm quang, đang bay tới từ phía tây.
Bên trong kiếm quang là một thanh niên mài kiếm, ánh mắt sắt bén, nhân kiếm hợp nhất, duệ không thể đỡ.
Cảm nhận được khí thế của thanh niên, Tần Tang âm thầm gật đầu, nhìn sang kiếm nô: "Tên đệ tử này tu kiếm đạo, thoát thai từ Sát kiếm đạo, vị tiền bối sáng tạo ra môn công pháp này, còn chưa kịp hoàn thiện đã chết, tên đệ tử này trò giỏi hơn thầy, đủ thấy thiên phú cao. Mong đạo hữu chỉ điểm một hai, cho đệ tử này biết, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, để tránh sinh ra ngạo khí."
Kiếm nô gật đầu: "Đều là kiếm tu, cũng nên giao đổi kiếm đạo với nhau!"
Dứt lời, kiếm nô cất bước đi ra ngoài.
Lý Ngọc Phủ vội vàng dặn dò Thân Thần vài câu, để cho gã đi theo.
Tu vi của kiếm nô rất cao, hai người luận bàn, kiếm nô không nhận được cái gì, nhưng lại chẳng khác nào cho Huyễn Ngân một đại cơ duyên.
Sau khi Huyễn Ngân đột phá Hóa Thần, khó mà tìm thấy kiếm tu nào khác tại Phong Bạo giới, Lý Ngọc Phủ và Lưu Ly cũng khó chỉ điểm được, hai người một mực lo lắng Huyễn Ngân đi lầm đường, rốt cuộc đã có người dẫn dắt.
Đám người rời đi, Tư Lục cũng lên tiếng cáo từ, trở về chữa thương.
Thanh Dương quan muốn xây dựng sơn môn, nên các đệ tử đã rời khỏi Lộc Dã, Tần Tang tặng động phủ của mình cho Tư Lục, để gã có chỗ an tâm chữa thương.
Không lâu lắm, trong điện chỉ còn Tần Tang, Lý Ngọc Phủ và hai yêu hầu.
Tần Tang hạ lệnh: "Lạc hầu, ngươi tọa trấn nơi đây, nghe lệnh của Ngọc Phủ, hỗ trợ xây dựng sơn môn. Quế hầu có thể ra ngoài, nghĩ cách lẫn vào yêu tộc, tạm thời không nên để lộ lai lịch và tu vi."
"Vâng!" Hai yêu hầu lĩnh mệnh lui ra.
Quế hầu yên lặng rời khỏi hành cung, hóa thành một sợi khói nhàn nhạt, biến mất không thấy tăm hơi.
Lạc hầu thì được Lý Ngọc Phủ sắp xếp cho một chỗ tĩnh tu tại Lộc Dã, tạm thời chưa có chuyện cần nàng làm.
Lý Ngọc Phủ vội vàng trở lại, bẩm báo với Tần Tang một tiếng, dẫn hắn đi ra sau núi.
Phía sau núi có một cái hang đá, con đường uốn lượn bằng đá, nối thẳng xuống lòng đất.
Trong lòng đất ẩm ướt mát mẻ, nhưng không có mạch nước ngầm, chỉ có một cái đại sảnh trống trải.
Trong đại sảnh có một vũng nước, nước chảy từ trên vách xuống, linh khí nồng đậm đến cực điểm, tràn ngập cả đại sảnh, chính là một vũng linh tuyền!
Thanh Dương quan di chuyển linh mạch, đơn giản lại hiệu quả, vũng linh tuyền này do linh mạch hội tụ mà sinh ra, về sau nơi này sẽ trở thành chỗ có linh khí nồng nặc nhất Thanh Dương quan.
Đây là việc Tần Tang dặn dò làm đầu tiên.
Lý Ngọc Phủ cung kính nói: "Sư thúc! Linh tuyền mới sinh ra chưa lâu, linh mạch còn chưa hoàn toàn giao hòa."
Tần Tang tản ra thần thức, phát hiện có vài chỗ không cân đối, đây là chuyện khó tránh khỏi, đệ tử Thanh Dương quan còn yếu, tu vi không đủ, làm được như vậy, cũng đã tận lực.
Về sau trải qua trận pháp dẫn dắt, sẽ dần dần đạt tới cân bằng hoàn mỹ nhất.
Tần Tang không đợi được lâu như vậy, đích thân xuất thủ cắt tỉa một phen, vuốt cằm nói: "Không tệ, về sau ta sẽ ở đây tu luyện. Có vấn đề gì, tới đây tìm ta."
Nói xong, Tần Tang gọi Hỏa Ngọc Ngô Công ra, nhìn nó cọ nhẹ lên bàn tay của mình, trong lòng thở dài, nói: "Về sau để nó ở lại hậu sơn tu luyện, không có chuyện gì cũng đừng quấy rầy nó."
Hỏa Ngọc Ngô Công càng ngày càng bị bỏ lại, không đuổi kịp bước tiến của hắn.
Hắn không ngừng truy tìm đại đạo, chắc chắn sẽ có người tụt lại phía sau, giống như Đàm Hào và Mục Nhất Phong, không thể thay đổi được cái gì.
Nếu Hỏa Ngọc Ngô Công không thể đuổi theo, làm linh trùng hộ sơn, là kết quả tốt nhất.
"Đệ tử cáo lui!"
Lý Ngọc Phủ rời khỏi động phủ, nhìn thấy linh quang lấp lóe tại cửa hang, tràn ngập lực lượng trận cấm cường đại.
Hỏa Ngọc Ngô Công xoay quanh, không chịu đi, cuối cùng cuộn lại thành một đoàn, nằm tại cửa hang.
… …
Trong động phủ.
Tần Tang tới gần linh tuyền, Thiên Quân giới lóe lên, rất nhiều linh vật bay ra, lơ lửng trên lòng bàn tay.
Tiếp theo, linh vật rơi xuống tay, mặc hắn tùy ý nắm, không lâu lắm tạo thành một cái bệ đá cổ xưa.
Hắn lật tay, nhấn xuống dưới một cái, bệ đá rơi vào trong linh tuyền.
"Ầm!"
Dãy núi chấn động, bất quá chấn động rất nhỏ, Tần Tang xuất thủ chế trụ, bên trong Thanh Dương quan, không ai phát hiện được.
Bệ đá lộ ra mặt nước, linh khí không ngừng vọt tới.
Cái này không phải lôi đàn, Tần Tang muốn vững chắc tu vi, đến lúc đó Thanh Dương cũng đã xây dựng xong linh cơ, đó mới là thời cơ tốt nhất để xây đàn.
Mi tâm hắn thoáng hiện ánh lửa, đài sen chầm chậm bay ra, lại vẫy tay, trứng Kỳ Lân rơi vào trong lòng bàn tay.
Sinh cơ mạnh hơn trước một tia, bất quá vẫn rất nhỏ yếu.
Tần Tang nhẹ nhàng đặt trứng Kỳ Lân lên bệ đá, quả trứng lóe lên hào quang, cỗ sinh cơ kia thôn phệ linh khí, mấy sợi linh khí nhỏ bé rót vào trong trứng, bị nó hấp thu.
Quan sát chốc lát, Tần Tang thầm nghĩ: "Xem ra Kỳ Lân chân linh không có khả năng thôn phệ linh khí xong trong một lần, giáng sinh trong nháy mắt. Chắc nó đã biến thành sinh mệnh mới, cần quá trình để lớn lên. Nhưng hấp thu linh khí, quả nhiên có chỗ tốt, có thể gia tốc quá trình này, còn khi nào thì giáng sinh, vẫn là ẩn số."
Nghĩ tới đây, một đạo hồng quang rơi xuống bệ đá, Chu Tước dùng cánh ủi ủi, đẩy trứng Kỳ Lân qua một bên, không chút khách khí chiếm phân nửa bệ đá, phủ phục nằm xuống.
"Đừng quấy rầy ta!"
Cảnh cáo Tần Tang một câu, Chu Tước vùi đầu vào trong cánh, khí tức bình ổn kéo dài.
Tần Tang cười một tiếng, thần thức xúc động Thiên Quân giới, cái cây nhỏ bay ra, chính là cây Kim Cương Bồ Đề.
Hắn chọn một vị trí bên cạnh linh tuyền, tự tay trồng cây nhỏ xuống, cái cây đung đưa, hấp thu linh khí tinh thần, lá cây sáng bóng, ổn định hơn lúc ở trên hoang đảo.
Tần Tang hài lòng gật đầu, thầm nghĩ: "Có thời gian, nên thỉnh giáo Kỷ Hoằng, học cách bồi dưỡng linh chủng."
Hắn lấy ra một cái bồ đoàn, ngồi xếp bằng bên cạnh suối, nhanh chóng nhập định.
Bên cạnh, một bảo thụ, một Chu Tước, một Kỳ Lân.