Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 3202 - Chương 3202: Huyễn Thân

Chương 3202: Huyễn Thân Chương 3202: Huyễn Thân

Dịch: Độc Hành

"Bái kiến sư thúc."

"Tham kiến Huyễn chưởng tọa. . . . ."

Huyễn Ngân đáp xuống trước hành cung, thu hồi độn quang, gã mang trang phục, buộc lên tóc dài, vác trường kiếm, dáng vẻ tiêu sái, ánh mắt sắc bén như lưỡi kiếm, giống như một vị kiếm hiệp hành tẩu giang hồ.

Linh kiếm chứa trong vỏ, là một loại dưỡng kiếm thuật đặc biệt.

Đệ tử Thanh Dương Quan nhìn thấy gã, nhao nhao khom mình hành lễ, mặt mũi tràn đầy kính sợ.

Những đệ tử này cũng kính sợ Lý Ngọc Phủ và Thân Thần, nhưng hai loại kính sợ khác nhau, bọn họ sợ Huyễn Ngân hơn kính, bất luận người nào gặp gã biểu hiện trên chiến trường sẽ tràn đầy e ngại.

Tại Phong Bạo Giới, danh khí Huyễn Ngân cũng không kém nhiều so với quán chủ Lý Ngọc Phủ và Minh chủ Thiên Công minh Thân Thần.

Gã đi con đường Sát kiếm đạo, trên chiến trường như cá gặp nước, mỗi lần chiến đấu đều xung phong đi đầu, ngự kiếm xông vào trận địa địch, chỉ thấy Kiếm quang lấp lóe, máu tươi tàn chi bay như bão tố, sinh mệnh trong nháy mắt bị đoạt đi, lưu lại một bộ thi thể, mà mặt gã lại không đổi sắc.

Bất luận địch nhân hay là đồng minh, thấy cảnh này đều sợ hãi.

Dưới kiếm kỳ nhân thây nằm vô số, có thể nói là cường giả đi ra từ trong biển máu.

Thần thái những đệ tử kia vô cùng cung kính, không dám thở mạnh, cúi đầu không dám nhìn Huyễn Ngân.

Huyễn Ngân biết thanh danh của mình, cũng không muốn thay đổi, đây là đạo của gã, không cần để ý ánh mắt người khác.

Nếu như địch nhân e ngại gã, chưa chiến mà e sợ càng là chuyện tốt.

Thần sắc gã lạnh lùng, chỉ nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, đi qua trước mặt những đệ tử này, biểu hiện phi thường lãnh đạm.

Nếu không phải hậu bối đồng môn, gã thậm chí lười nhác trả lời, nhưng càng là loại biểu hiện này, đối phương mới càng an tâm.

Dù cho các đệ tử Thanh Dương Quan, đối mặt Huyễn Ngân cũng cảm thấy áp lực cực lớn, nếu như Huyễn Ngân đột nhiên đến một ngày giống như các sư trưởng khác với vẻ mặt ôn hoà, ân cần dạy bảo, bọn họ cảm thấy càng thêm sợ hãi.

Huyễn Ngân thu liễm kiếm ý, đi đến trước cửa hành cung, đang muốn xúc động cấm chế, tiến đến bái kiến quán chủ, ngọc bội treo bên hông chợt hiện linh quang.

Thần sắc gã khẽ nhúc nhích, ngừng bước, có chút ngạc nhiên, chợt thân ảnh lóe lên, biến mất không thấy gì nữa.

Huyễn Ngân rời đi, chúng đệ tử cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, cũng không dám nghị luận sư trưởng, ai đi đường nấy.

Lúc này, Huyễn Ngân bay xuống bên hông một nhọn núi, ngọn núi này cao ngang với chỗ hành cung chủ phong, nhưng tới gần đỉnh núi có bày một tòa đại trận, che giấu nơi này, từ bên ngoài nhìn vào chỉ là một tòa sơn phong thường thường không có gì lạ.

Đỉnh núi được tạo ra một bình đài hợp quy tắc, làm lôi đài cho đệ tử Thanh Dương Quan luận bàn.

Trên lôi đài đứng đấy hai người, chính là Thân Thần và Kiếm nô.

"Thân sư huynh mạnh khỏe."

Huyễn Ngân rơi xuống đất, chắp tay thi lễ với Thân Thần.

Gã là đồ đệ Thượng Quan Lợi Phong, Tần Tang và Thượng Quan Lợi Phong luận giao ngang hàng, nên Lý Ngọc Phủ nhận gã làm sư đệ.

Bất quá, sau khi Thượng Quan Lợi Phong vẫn lạc, Lý Ngọc Phủ và Thân Thần đã chỉ điểm Huyễn Ngân rất nhiều, dù là sư huynh, Huyễn Ngân một mực đối đãi như sư trưởng, cấp bậc lễ nghĩa cẩn thận tỉ mỉ.

Hành lễ xong, Huyễn Ngân dời mắt nhìn về phía Kiếm nô, lúc này gã mới lưu ý đến Kiếm nô.

Kiếm nô lẳng lặng đứng ở nơi đó, thậm chí không cảm ứng được ba động linh lực trên người lão, phảng phất một phàm nhân. Huyễn Ngân lại có thể cảm nhận được trên thân Kiếm nô một loại thần vận đặc biệt, lập tức nhận ra người này hẳn là một vị kiếm tu!

Đáy mắt Huyễn Ngân hiện lên một vệt dị sắc, người này uyên thâm tựa như biển, nhìn không ra, tu vi tất nhiên cao hơn bản thân, Phong Bạo Giới lúc nào xuất hiện một vị cao thủ kiếm tu như vậy?

Bởi vì số lượng Thanh linh khí có hạn, cấp cho cho người nào phải cẩn thận suy tính, bình phán thiên phú của mỗi người, tính tình các loại, giao cho người có hi vọng đột phá nhất.

Hiện nay tu sĩ Hoá Thần Phong Bạo Giới hơn chín thành là mượn nhờ Thanh linh khí đột phá, chịu ân huệ, nhận nhân quả, những người này đều đã xuất hiện trên chiến trường, danh hào rộng lớn làm người biết, không giấu được.

Đương nhiên cũng không loại trừ có người lặng lẽ đột phá, e ngại Trường Hữu Tộc, bắt đầu tiềm ẩn. Không phải mỗi người đều lấy đại cục làm trọng, bất luận loại thế cuộc nào cũng tránh không được có người sinh ra dị tâm.

Huyễn Ngân không quan tâm lai lịch Kiếm nô, theo bản năng phản ứng rốt cuộc nhìn thấy một vị đồng đạo cao nhân, có thể xác minh kiếm đạo, linh kiếm sau lưng động theo tâm, vang lên kiếm minh.

Cảm nhận được chiến ý của Huyễn Ngân, Thân Thần cười một tiếng: "Còn không bái kiến Kiếm nô tiền bối!"

Mặc dù y và Kiếm nô cùng thuộc cảnh giới Hoá Thần, nhưng Tần Tang lấy đạo hữu tương xứng, mà thái độ đối đãi Kiếm nô rõ ràng không tầm thường, nên gọi là tiền bối.

Trừ phi Thiên Việt Thượng Nhân có bàn giao đặc biệt, Kiếm nô không thèm để ý lễ nghi phiền phức, cũng không nói nhiều.

Lần đầu nghe thấy danh hiệu 'Kiếm nô' này, Thân Thần hơi cảm thấy kinh ngạc, dù sao ai lại lấy chữ nô tỳ để gièm pha bản thân?

Nhưng nghe Huyễn Ngân nói, cái tên này có một phen thâm ý đặc biệt. Tự xưng kiếm nô, tất nhiên trong lòng chỉ có kiếm, là một vị kiếm tu thuần tuý.

"Bái kiến Kiếm nô tiền bối!"

Trong mắt Huyễn Ngân bùng lên tinh quang, chiến ý không giảm trái lại còn tăng, cả người như một thanh lợi kiếm ra khỏi vỏ.

Thân Thần hiểu rõ tính tình vị sư đệ này, đã sớm dự đoán trước, nhìn về phía Kiếm nô: "Kiếm nô tiền bối, cái này. . . . ."

Kiếm nô sảng khoái nói: "Ta đang muốn luận bàn với Huyễn Ngân tiểu hữu một chút kiếm đạo!"

Thân Thần gật gật đầu, lách mình rời lôi đài, đi xuống bên cạnh đài, mở ra đại trận lôi đài.

Trên lôi đài, chỉ còn Kiếm nô và Thân Thần.

Giữa hai người cách xa nhau mười trượng, mắt nhìn nhau.

Huyễn Ngân đeo kiếm, linh kiếm sau lưng liên tiếp chấn động, kiếm minh chấn thiên, tựa hồ không kịp chờ đợi muốn giết địch cho chủ nhân.

Trong tiếng kiếm reo, khí thế của gã không ngừng tích súc, từng bước kéo lên, cùng kiếm ý hòa làm một thể, phong mang càng ngày càng thịnh.

Trái lại Kiếm nô, thân mang áo đen, hai cước hơi tách ra, hai tay tự nhiên rủ xuống, không nhìn thấy kiếm của lão ở nơi nào.

Hai mắt lão hơi đục ngầu, trong mắt cũng không có phong mang, chỉ bình thản nhìn Huyễn Ngân, giống như một vị lão giả thế sự xoay vần đang nhìn một tiểu bối mới ra đời.

'Ong ong ong.'

Tiếng kiếm reo vang vọng lôi đài.

Đột nhiên, Huyễn Ngân nhướng mắt, khí thế rốt cuộc leo lên đến đỉnh điểm, tiếng kiếm reo hơi ngừng.

Sang sảng một tiếng, linh kiếm ra khỏi vỏ, Kiếm quang chợt hiện, như một dòng thu thuỷ, chói mắt mà loá mắt.

Tại thời khắc này, Thân Thần đang quan chiến thần sắc đột nhiên thay đổi, bỗng nhiên đứng dậy, mặt mũi tràn đầy chấn kinh.

Đạo Kiếm quang kia ảm đạm xuống, từ đầu đến cuối không hề rời sau lưng Huyễn Ngân, linh kiếm vẻn vẹn rút ra khỏi vỏ kiếm một nửa thì dừng lại tại đó.

Linh kiếm chưa từng ra khỏi vỏ, Huyễn Ngân cũng đứng tại chỗ không dời đi nửa bước, gắt gao nhìn chằm chằm phía trước, nơi đó có một thanh kiếm, mũi kiếm trực chỉ mi tâm, cách gã không đến ba tấc!

Trong nháy mắt gã xuất kiếm, bỗng cảm giác một luồng nguy cơ lớn lao đến, cũng không chờ gã ngự kiếm phản kích, chuôi kiếm này đã xuất hiện ở trước mặt gã.

Huyễn Ngân không có bất kỳ bảo vật hộ thân nào, chỉ có một thanh kiếm, cùng với kiếm ý khắp nơi bên người, là thủ đoạn phòng ngự gã tự hào nhất.

Kiếm ý tạo thành bình chướng kiên cố nhất, có thể chống cự bất luận công kích nào của địch nhân, chỉ cần công kích tới gần, nghênh đón đối phương sẽ phản kích mãnh liệt, so với bất luận bảo vật hộ thân nào thì tốc độ vẫn nhanh hơn, đáng tín nhiệm hơn.

Nhưng lúc gã đối mặt Kiếm nô, bình chướng kiếm ý mất đi hiệu lực, chuôi kiếm này đơn giản xuyên qua bình chướng kiếm ý, cứ như vậy đột ngột xuất hiện ở trước mặt gã, kiếm ý hộ thân không phản ứng chút nào, hoặc là không kịp phản ứng.

Nếu không phải Kiếm nô hạ thủ lưu tình, kiếm này khả năng đã đâm vào mi tâm, xuyên thủng đầu gã.

Huyễn Ngân biết rõ đây là kiếm của Kiếm nô, lại không nhìn thấy Kiếm nô tế ra kiếm này khi nào, hoặc thi triển kiếm pháp gì.

Huyễn Ngân thử tìm kiếm lý do cho mình, nếu như không phải luận bàn, Kiếm nô không dừng tay, gã có thể ngự kiếm ngăn cản, sẽ không phải không hề có lực hoàn thủ. Nhưng Huyễn Ngân thôi diễn nhiều lần, kết luận đều giống nhau, bản thân có lẽ có thể ngăn trở kiếm thứ nhất, nhưng rất khó ngăn trở kiếm thứ hai!

Tu sĩ Hóa Thần chiến đấu, trộn lẫn lấy thiên uy, người tu vi cao có thể dùng thiên uy áp chế đối thủ.

Huyễn Ngân biết tu vi mình không bằng Kiếm nô, đã sớm phòng bị, thế nhưng đối phương rõ ràng không sử dụng mảy may thiên uy.

Đây là một trận đấu kiếm công bằng, mình bại, bại triệt để.

'Ầm!"

Linh kiếm trở vào bao, Huyễn Ngân cúi đầu xuống, nói: "Ta thua."
Bình Luận (0)
Comment