Chương 3103: Phong thư
Chương 3103: Phong thư
Dịch: Thanh Kỳ
Thân Thần không khỏi chấn kinh, gã biết Huyễn Ngân không phải đối thủ của kiếm nô, nhưng chưa từng nghĩ tới, trận chiến lại kết thúc nhanh như vậy, Huyễn Ngân tiếp không nổi một kiếm.
Khó trách sư phụ coi trọng kiếm nô như vậy!
Thân Thần thậm chí hoài nghi, Lưu Ly tiên tử và tộc trưởng Trường Hữu tộc cũng không phải đối thủ của kiếm nô.
Gã đang muốn bay tới lôi đài, bên cạnh chợt xuất hiện một bóng người, là Lý Ngọc Phủ tới.
"Sư huynh."
"Ta thấy rồi." Lý Ngọc Phủ gật đầu, trong mắt lóe lên dị sắc, cảm thán nói: "Người bên cạnh sư thúc, quả nhiên không có ai tầm thường cả!"
Thân Thần gật đầu, vô cùng tán thành.
Hai người bay tới lôi đài, chắp tay chào kiếm nô, đều nhìn sang Huyễn Ngân.
Huyễn Ngân không biết hai người đã tới, vẫn còn đứng một chỗ không nhúc nhích, kiếm nô đã thu hồi linh kiếm, ánh mắt Huyễn Ngân rũ xuống, tựa hồ quay lại một kiếm vừa rồi, đắm chìm trong đó, trên thân tản ra kiếm ý.
Thấy gã có thu hoạch, kiếm nô âm thầm gật đầu, là một nhân tài có thể dạy dỗ.
Một lát sau, Huyễn Ngân mới tỉnh lại, nhìn thấy Lý Ngọc Phủ, vội vàng hành lễ: "Tham kiến quán chủ, sư đệ thất lễ."
Lý Ngọc Phủ mỉm cười gật đầu, lại trịnh trọng hành lễ với Kiếm Nô: "Sư đệ Huyễn Ngân một lòng truy cầu kiếm đạo, lại khổ vì không có danh sư, không biết tiền bối có thể chỉ điểm không, chúng ta vô cùng cảm kích!"
Ánh mắt Huyễn Ngân cũng lộ ra vẻ mong cầu, gã cho rằng kiếm đạo thì nên thẳng tiến không lùi, nhưng sẽ không tự đại mù quáng, bất luận cường giả kiếm tu nào, cũng là lão sư của gã.
Kiếm nô nhìn Huyễn Ngân, quay người đi xuống lôi đài: "Ngươi muốn học kiếm, vậy theo ta."
Huyễn Ngân cúi người hành lễ, nhanh chóng đuổi theo.
Đưa mắt nhìn hai người rời đi, Thân Thần cảm thán một tiếng, nhìn sang Lý Ngọc Phủ, hỏi.
"Sư phụ bế quan rồi sao? Người có dặn dò gì không?"
Lý Ngọc Phủ gật đầu, bờ môi khẽ nhúc nhích, truyền âm nói thứ gì.
Thần sắc Thân Thần nghiêm nghị, liên tiếp gật đầu.
... …
Phía nam Trung Châu, vị trí hơi chếch về phía tây, trên biển có vô số hòn đảo, là chỗ của Trường Hữu tộc.
Đảo châu phân bố có quy luật, tổ hợp thành một quần đảo, Trường Hữu tộc xây dừng kiến trúc, tạo thành phòng tuyến kiên cố.
Lúc trước có hung thú từ trong vùng đất ô trọc chạy tới, nhưng chỉ ngẫu nhiên xuất hiện, mà lại mỗi lần, chỉ có một con, sẽ không phá hoại quá lớn, bị cao thủ Trường Hữu tộc ở chỗ này tu luyện, nhanh chóng vây giết.
Cho đến lần kia, cả bầy hung thú tập kích, Trường Hữu tộc tổn thất nặng nề, sau đó bọn họ phát hiện Phong Bạo giới, Trường Hữu tộc mới đưa quân tới đây đóng trú.
Phong Bạo giới từng xuất quân phản công mấy lần, lần nào cũng bức Trường Hữu tộc lui tới đây, nhưng không thể tiếp tục tiến bước, có tiến được cũng bị Trường Hữu tộc đánh trở về.
Chiến trường một mực duy trì ở giữa hai hải vực, hai bên đều lui tiến nhiều lần.
Hiện tại Trường Hữu tộc đắc thế, chiếm được tây hoang.
Vượt qua quần đảo thứ nhất, đằng sau vẫn còn hai quần đảo, Trường Hữu tộc có thể vừa lui vừa tiến, thọc sâu vào chiến trường, Phong Bạo giới có phần không bằng.
Lúc hung tú tập kích nơi này, tộc nhân tử thương vô số, qua mấy trăm năm nghỉ ngơi, đang từ từ khôi phục.
Ngoài ba quần đảo, còn có một châu lục bát ngát, là nơi giàu có nhất, địa vực hạch tâm nhất, danh môn vọng tộc đều ở đây, còn có Tổ Thánh điện của Trường Hữu tộc.
Tổ Thánh điện là thánh địa quan trọng nhất của mỗi bộ tộc, trong điện cung phụng tiên tổ, dị nhân tộc cho rằng thành kính cung phụng tiên tổ, tiên tổ mới chỉ dẫn bọn họ tìm kiếm đại đạo.
Châu lục này tên là Thánh Mộc Nguyên, truyền thuyết kể rằng, tiên tổ Trường Hữu tộc tọa hóa tại đây, đắm chìm ở bên trong một thánh hồ.
Thánh Mộc Nguyên có nhiều con sông lớn, phân nhánh khắp nơi, thời tiết mưa nhiều, gần sáu thành trở lên là nước, còn lại là đầm lầy, cùng với rừng nước ngập, rất ít nơi khô ráo.
Lục địa bị sông lớn chia cắt thành từng khối, toàn bộ lục địa, nhìn tựa như quần đảo.
Hoảnh cảnh thích hợp Trường Hữu tộc sinh sống, bọn họ trời sinh am hiểu ngự thủy, phàm nhân cũng thích nước.
Thánh hồ là thánh địa của Trường Hữu tộc, Tổ Thánh điện được xây ở giữ hồ.
Tộc trưởng và tộc lão có trách nhiệm bảo vệ Tổ Thánh điện, trừ phi gặp đại sự, sẽ không rời khỏi thành hồ.
Phủ của tộc trưởng ở gần bờ thánh hồ, lúc này tộc trưởng đang bế quan trong phủ.
Bên trong tĩnh thất, một ngọn đèn dầu lẳng lặng đung đưa.
Tộc trưởng ngồi xếp bằng dưới cây đèn, ngọn đèn bốc cháy, tạo ra một sợi khói trắng, bị đối phong hút vào mũi.
Dầu đốt đèn là linh vật đặc biệt, khi lửa cháy, sẽ tản ra mùi thơm ngát, có hiệu quả ổn định tâm thần, phụ trợ tu hành, loại dầu này có số lượng rất ít, chỉ tộc trưởng và tộc lão mới được hưởng dụng.
Dưới trướng Chu Yếm tộc, có nhiều ngự tộc dũng mãnh thiện chiến, nhục thân mạnh mẽ, Trường Hữu tộc cũng không ngoại lệ, phần lớn tộc nhân uy vũ hùng tráng.
Vị tộc trưởng này, thân hình lại thấp bé gầy còm, chỉ cao gần nửa tộc nhân bình thường, hai má gần như lõm xuống, làm cho dung mạo càng thêm xấu xí, bốn cái tai thì rất lớn, hình dạng hơi đặc biệt.
Đang tĩnh tu, cái tai chợt nhúc nhích, tộc trưởng mở mắt ra, tĩnh thất được thấp sáng.
Cấm chế trên cửa thất bị người bên ngoài xúc động, tộc trưởng cảm ứng được là đứa con thứ ba mình coi trọng nhất, trước khi ông bế quan từng dặn dò, những người khác không dám tới quấy rầy.
Mi tâm nhăn lại, quát hỏi: "Chuyện gì!"
"Phụ thân!"
Tam tử hơn bối rối gọi một tiếng, tựa hồ gặp chuyện gì đáng sợ: "Có người đưa thư cho phụ thân, người đó đợi phụ thân ở bên ngoài thánh địa!"
Tộc trưởng ngưng mắt lại, con của mình cũng có tu vi Không cảnh nhất trọng, người nào có thể làm cho nó kinh hoảng như thế, không để ý hậu quả, quấy nhiễu mình tu luyện, cũng phải ngoan ngoãn đưa tin tới?
Cửa tĩnh thất chạm rãi mở ra một cái khe, không hề có một tiếng động.
Tam tử nâng một phong thư lên, chợt thấy trên tay trống rỗng, bức thư bay vào trong tĩnh thất.
Tộc trưởng mở thư ra, nhìn thoáng qua, thần sắc đột biến.
Ông chậm rãi đứng dậy, chẳng biết đang suy nghĩ gì, sắc mặt âm tình bất định, sau cùng khôi phục bình tĩnh, đi ra tĩnh thất, nói với tam tử: "Giữ kín chuyện này."
Tam tử run lên, vội vàng nói: "Hài nhi tuân lệnh!"