Chương 3206: Đại trận hộ sơn
Chương 3206: Đại trận hộ sơn
Dịch: Độc Hành
Hỏa Nhãn Kim Tinh của Chân Quân, căn cơ đại trận chưa thành, có thể nhìn ra nhiều như vậy, bần đạo bội phục. Bần đạo đột phá Hóa Thần đã có ý này, cùng Thân sư đệ thôi diễn trận này, quả thực hao phí không ít tâm huyết. Mỗi lần gặp phải nan quan, sẽ mặt dày thỉnh giáo Lưu Ly tiên tử. Lưu Ly tiên tử thậm chí trợ giúp chúng ta thôi diễn phần mấu chốt đại trận, trợ giúp chúng ta cực lớn, không thể báo đáp."
Lý Ngọc Phủ chắp tay về hướng bắc, giọng thành khẩn nói.
Hạc Cao Chân Quân lộ vẻ hâm mộ: "Nhìn một đốm mà biết toàn thân báo, đợi trận này thành, chắc sẽ là đại trận hộ sơn đệ nhất Phong Bạo Giới! Không ngờ Lý quán chủ xuất thủ không tầm thường, trên đạo trận cấm cũng có tạo nghệ cao thâm như vậy."
Lý Ngọc Phủ khiêm tốn nói: "Chân Quân quá khen rồi, tầm mắt bần đạo có hạn, trận này kì thực có nhiều chỗ không hoàn mỹ, bần đạo vắt hết óc, sau cùng chỉ có thể dùng một chút biện pháp đần, bổ sung từng chút một, miễn cưỡng duy trì trận thế, chờ sau này cải thiện dần. Quý quan nếu nguyện ý trùng luyện đại trận hộ sơn, hoặc là Tam Giáo Minh hợp lực luyện trận, tất nhiên hơn xa trận này. Nếu không phải là đại trận hộ sơn của bản quan, bần đạo chắc chắn đăng môn thỉnh giáo Chân quân."
Đã là đại trận hộ sơn, tự nhiên phải phòng ngừa ngoại nhân tham dự, đây cũng là chuyện thường tình.
Tiếp theo y lại thở dài: "Căn cơ Thanh Dương Quan còn thấp, dù biết rõ vô cùng gian nan, nhưng vì đệ tử hậu bối có một chỗ dung thân, cũng không thể không làm."
Hạc Cao Chân Quân cười trừ, gã cũng không phát giác gì dị thường, cho rằng Lý Ngọc Phủ nói nới ấy là hợp tình hợp lý.
Thanh Dương Quan đã có khí tượng đại phái, môn nhân đệ tử vô số, Lộc Dã đã sớm chật chội, mấy chỗ biệt quan cũng chứa không được nhiêu người, các đệ tử phân tán các nơi, tâm tư lo lắng, ngược lại bất lợi cho việc ngưng tụ nhân tâm.
Hiện tại thế cuộc dần dần chuyển biến tốt đẹp, Thanh Dương Quan lựa chọn lúc này mở sơn môn, dù lộ ra khá đột ngột, cũng là việc nên làm.
Vừa rồi gã quả thật bị quy mô đại trận làm kinh ngạc, không ngờ Thanh Dương Quan bỏ ra đại thủ bút như thế, nhưng nghĩ lại, trận cơ cũng mới bố trí một phần nhỏ, thông qua những thứ này tiến hành suy tính, khó tránh khỏi sai lầm.
Linh trận có quy mô hùng vĩ, không có nghĩa là thực tinh diệu, còn có thể vì truy cầu uy lực, thêm các vật khác vào. Có lẽ tựa như Lý Ngọc Phủ nói, linh trận nhiều người bố trí, chỉ là một tòa cấm trận cồng kềnh mà thôi.
Đương nhiên, Lưu Ly tiên tử cũng có tham dự thôi diễn trận này, Hạc Cao Chân Quân không dám kết luận. Gã và Lý Ngọc Phủ chậm rãi bay hướng hành cung, con mắt một mực không rời mặt đất, ý đồ tìm ra một chút dấu vết để lại.
Hiện tại xem như giai đoạn chuẩn bị, Thanh Dương Quan còn có thể cho phép những người ngoài bọn gã tiến đến, sau một đoạn thời gian sẽ không được phép nữa.
"A?"
Hạc Cao Chân Quân quả nhiên nhìn ra một chút mánh khóe: "Bố cục này . . . Lý quán chủ tựa hồ phân tách cả tòa đại trận, chia cắt thành từng tòa phân trận, cuối cùng dung hợp làm một?"
"Không thể gạt được pháp nhẫn Chân Quân." Lý Ngọc Phủ bội phục nói: "Bần đạo chính là ý này, Chân Quân cho rằng làm vậy được không?"
Hạc Cao Chân Quân vuốt râu nói: "Phàm là linh trận, nhất định có thể chia nhỏ, truy cứu căn cơ, bất luận quá trình bố trí linh trận nào, kỳ thật đều là phân trước hợp sau. Chỉ có điều, Lý quán chủ tựa hồ chia cắt đại trận quá nhỏ. Nhiều phân trận như vậy, hí. . . . ."
Hạc Cao Chân Quân trầm mặc một hồi, trong lòng thoáng suy tính, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu: "Làm như thế, tất nhiên nửa quá trình trước nhẹ nhõm. Đợi đến bước hợp trận, độ khó ngược lại gia tăng, trừ phi mời Lưu Ly tiên tử đích thân xuất thủ, nếu không. . . Chẳng biết Lý quán chủ còn có diệu kế gì không?"
Lý Ngọc Phủ thản nhiên nói: "Lưu Ly tiên tử chính là trụ cột giới này, việc nhỏ này sao dám quấy nhiễu Lưu Ly tiên tử bế quan. Bần đạo cũng không có diệu kế gì, đợi về sau hiệu triệu toàn tông, mỗi đệ tử tọa trấn một tòa phân trận, để bọn hắn sớm lĩnh hội. Trên dưới một lòng, tổng khắc vào!"
"Cái này. . . ."
Hạc Cao Chân Quân chần chờ, bởi vì không hiểu rõ toàn cảnh đại trận, gã không thể phán đoán làm như vậy có thể thực hiện hay không. Lý Ngọc Phủ đã dám làm, chắc là có cơ sở để tin tưởng.
Bất quá. . . .
Hạc Cao Chân Quân nhíu mày: "Nếu làm như thế, đến lúc đó, quý quan rất khó phân tâm ngoại vật, chỉ sợ không phải trong thời gian ngắn có thể hoàn thành."
"Không sai." Lý Ngọc Phủ gật gật đầu: "Bần đạo vốn định qua một thời gian ngắn sẽ đăng môn bái phỏng, thương nghị với Tam Giáo Minh một chuyện. Hôm nay vừa vặn có cơ hội, nên hỏi ý kiến Chân Quân trước."
Hạc Cao Chân Quân đã có thể đoán ra một hai, lặng lẽ nói: "Mời Lý quán chủ nói."
Hai người vừa lúc bay tới gần hành cung.
Lý Ngọc Phủ lệnh đệ tử dẫn linh hạc kéo xe đi chăm sóc, mời Hạc Cao Chân Quân nhập điện an tọa, mới nói: "Những năm qua mấy lần phản công, Chân Quân cho là chúng ta chưa đạt được chỗ tốt thực chất?"
Hạc Cao Chân Quân suy tư nói: "Ngoại trừ đả diệt khí diễm Trường Hữu Tộc, xáo trộn bố trí của bọn hắn, thu được nhất thời an ổn, tựa hồ không có chỗ tốt nào. Những nơi đoạt lại được, chậm rãi bị đoạt lại."
"Đúng là như vậy!"
Lý Ngọc Phủ gật đầu: "Có người một mực cổ động phản công, nhưng bần đạo cho rằng cử động lần này được không bù mất. Lưu Ly tiên tử đang lúc bế quan, không nên quấy rầy. Đại quân Trường Hữu Tộc chiếm cứ tây hoang, giống như cũng chỉ là quấy rối, không có dục vọng xâm chiếm quy mô. Chúng ta không bằng mượn cơ hội này nghỉ ngơi lấy lại sức, tích súc lực lượng, tạm không đi trêu chọc Trường Hữu Tộc."
Hạc Cao Chân Quân rơi vào trầm tư, nghe ra được tư tâm của Lý Ngọc Phủ, chỉ muốn tránh đại chiến với Trường Hữu Tộc, Thanh Dương Quan mới có thể triệu hồi đệ tử, có đủ thời gian bố trí đại trận hộ sơn.
Gã đã sớm đoán trước, nhưng trong lời nói của Lý Ngọc Phủ lại lưu ý đến một tin tức khác.
Lần trước sau khi tranh đoạt Thanh linh khí, Lưu Ly tiên tử bế quan đến nay, cũng không lộ ra nguyên nhân bế quan.
Nghe lời nói Lý Ngọc Phủ, tựa hồ dù hai tộc phát sinh đại chiến, Lưu Ly tiên tử cũng sẽ không dễ xuất quan.
Rốt cuộc chuyện gì trọng yếu như vậy?
Có tin tức nói lần trước Lưu Ly tiên tử một mình chặn đường Trường Hữu Tộc trưởng, bản thân bị trọng thương, nhưng lúc trận chiến này kết thúc, gã cũng không thấy trên thân Lưu Ly tiên tử có dị dạng gì, không biết có phải Lưu Ly tiên tử che giấu quá tốt hay không.
"Nghe đồn là Lưu Ly tiên tử bế quan lần này là đang trùng kích Luyện Hư?" Hạc Cao Chân Quân đặt thẳng câu hỏi.
"Chẳng biết tin đồn đến từ đâu, ngay cả Đồng cung chủ cũng không rõ tu vi Lưu Ly tiên tử đến mức nào, Luyện Hư kỳ khẳng định không dễ đột phá như vậy."
Lý Ngọc Phủ khẽ lắc đầu: "Bần đạo ngược lại kỳ vọng tin đồn là thật. Theo bần đạo thấy, trừ phi bị Trường Hữu Tộc đánh vào phúc địa, cũng không cần để ý. Thanh linh khí mới là căn bản, chúng ta tốt nhất chính là nghỉ ngơi dưỡng sức, toàn lực cướp đoạt nhiều Thanh linh khí! Chỉ cần có người có thể đột phá Luyện Hư, là có thể giải quyết triệt để ngoại hoạn!"
Thấy Hạc Cao Chân Quân trầm mặc không nói, Lý Ngọc Phủ lại từ tốn nói: "Chân Quân có chú ý đến, sau khi đại chiến lần trước, Trường Hữu tộc trưởng cũng đã lâu không có tin tức."
Hạc Cao Chân Quân không khỏi biến sắc, nhưng thoáng qua thì khôi phục bình thường.
Đại chiến qua đi, Trường Hữu tộc trưởng bế quan luyện hóa Thanh linh khí là chuyện rất bình thường, không thể đơn giản suy đoán lão muốn đột phá.
Hóa Thần gian nan như vậy, nếu không có Thanh linh khí, chẳng biết có bao nhiêu đạo hữu đã về với bụi đất, huống chi Luyện Hư?
Trường Hữu Tộc một mực không phải vượng tộc gì, an phận ở một góc, nội tình có hạn, chắc hẳn cũng rất khó chiếm được thần dược gì khác.
Bị bình cảnh vây nhốt mấy trăm năm, không thể bình thường hơn được.
Đang suy nghĩ, Hạc Cao Chân Quân và Lý Ngọc Phủ bỗng nhiên cùng nhìn về phía ngoài điện, cảm giác được một luồng khí tức mạnh mẽ bay tới gần