Chương 3207: Kim Thiềm vương
Chương 3207: Kim Thiềm vương
Dịch: Thanh Kỳ
"Lại có khách quý lâm môn, chân quân đợi chút." Lý Ngọc Phủ chắp tay, đi ra ngoài nghênh đón.
Người tới từ phía tây, chỉ thấy một đám mây màu vàng rực rỡ, chiếu sáng cả bầu trời.
Mộ nam tử mặc kim bào, phá không bay tới.
Người này mắt nhỏ miệng rộng, thân hình hơi mập lùn, khí vũ hiên ngang, có uy nghi của vương giả, thân khoắc kim bào, trên kim bào có hoa văn, tạo thành đồ án quái dị, nhưng không làm mất khí độ.
Thấy người tới, con ngươi Lý Ngọc Phủ co rụt lại, thi lễ từ xa: "Không biết Kim Thiềm vương giá lâm, bần đạo không thể tiếp đón từ xa."
Người tới chính là vương của Kim Thiềm tộc, là bộ tộc đến từ Yêu Hải.
Yêu tộc đến từ Yêu Hải, có tập tính khác với yêu tộc tại Đông Hải, bọn họ đều xưng vương, không thích ngoại nhân gọi mình là đại thánh hoặc thánh vương.
Theo tập tục của bọn họ, vương của một tộc, có ý nghĩa rất tôn quý.
Dù cho đối mặt tiểu tộc, những đại tộc khác dũng sẽ đối đãi như vương giả.
Thế lực yêu tộc tại Yêu Hải, ba tộc Long, Phượng và Kim Thiềm có thực lực mạnh nhất, hoàng vương đã vẫn lạc bởi tâm ma kiếp khi đột phá Hóa Thần, không người kế tục, dẫn đến Phượng tộc dần dần suy thoái.
Hiện tại vẫn là cường tộc, nhưng phát triển không bằng Giao Long tộc và Kim Thiềm tộc.
Kim Thiềm vương hơi yếu hơn Giao Long vương, nhưng không thể khinh thường.
"Ha ha ha! Bản vương không mời mà tới, Lý quán chủ không trách đã tốt lắm rồi."
Kim Thiềm vương cười lớn, tiếng cười như buông lôi.
Tiếng cười làm cho khí huyết đám đệ tử Thanh Dương quan bên dưới sôi trào, nhao nhao giương mắt nhìn lên, nhưng chỉ thấy kim quang đầy trời.
May mà tiếng cười thu liễm rất nhanh, Kim Thiềm vương bay tới trước Lý Ngọc Phủ, chắp tay hoàn lễ, chợt khẽ di một tiếng, không ngờ nhìn thấy Hạc Cao chân quân đi ra từ hành cung.
Hắn mắt sáng lên, vừa chắp tay chào: "Không ngờ Hạc Cao quán chủ cũng đến."
"Bần đạo mới đến, linh trà còn ấm, Kim Thiềm vương cũng rảnh đi du lịch sao?" Hạc Cao chân quân hiếu kỳ hỏi.
Kim Thiềm vương không giấu diếm chút nào, tùy ý nói: "Gần đây bản vương đốn ngộ, cảm nhận được thời cơ đột phá bình cảnh, nhưng thiếu một loại dược liệu, còn nhớ Long Kình đại thánh có dược, nên mới tới nhà cầu dược. Nghe nói Thanh Dương quan xây dựng sơn môn, thuận đường đến đây chúc mừng."
Nghe lời ấy, Lý Ngọc Phủ và Hạc Cao chân quân giật mình.
Cẩn thận dò xét Kim Thiềm vương, hai người lặng yên liếc nhau, đều yên lòng, Kim Thiềm vương còn cách Hóa Thần hậu kỳ một đoạn lận.
Yêu tộc có cường giả Hóa Thần hậu kỳ, đối với Phong Bạo giới là chuyện tốt, nhưng đối với nhân tộc thì chưa hẳn.
Nhân tộc thiếu đạo pháp, yêu tộc có thể tiếp tục tinh tiến tu vi, thế lực càng ngày càng mạnh. Nhưng chưa trừ ngoại địch, nhân tộc không cách nào hạn chế yêu tộc, đành phải ngồi nhìn yêu tộc lớn mạnh.
Long Kình đại thành và Giao Long vương mạnh hơn Kim Thiềm vương không ít, nếu Kim Thiềm vương có thể đột phá, yêu tộc sẽ liên tiếp ra ba đại yêu Hóa Thần hậu kỳ.
Mà nhân tộc chỉ có tiên tử Lưu Ly, một đối ba, địa vị hai tộc nhân yêu triệt để nghịch chuyển!
"Hai vị đạo hữu không ngại thì vào trong điện nói chuyện." Lý Ngọc Phủ mời.
"Được!"
Kim Thiềm vương khoát tay, nhìn xuống bên dưới, hai mắt lóe lên tinh quang: "Đại trận thật huyền diệu!"
Hạc Cao chân quân mỉm cười: "Bần đạo từng nói, khi trận này thành, chính là thiên hạ đệ nhất, Kim Thiềm vương thấy đúng không?"
Kim Thiềm vương nói: "Về trận đạo, yêu tộc kém xa nhân tộc, pháp nhãn của chân quân như đuốc, chắc là chuẩn."
"Đạo hữu quá khiêm tốn." Hạc Cao chân quân lắc đầu, nhìn sang Lý Ngọc Phủ: "Hôm nay đúng dịp, không ngại hỏi ý kiến của Kim Thiềm vương thử xem?"
"Ồ?" Kim Thiềm vương nhìn hai người, nghi ngờ hỏi: "Không biết hai vị đạo hữu đang thương nghị chuyện gì?"
Ba người đi vào cung điện, Lý Ngọc Phủ sai người dâng linh trà, thuật lại chuyện vừa rồi.
Kim Thiềm vương không tỏ thái độ, chỉ nói: "Các huynh đệ bị thương không ít, nghỉ ngơi lấy lại sức cũng tốt. Bất quá, bản vương không thể làm chủ, cần hỏi ý kiến của Giao Long vương và Long Kình thánh vương."
Hạc Cao chân quân bưng linh trà lên nhấp một ngụm, trong mắt lóe lên tinh quang.
Phong Bạo giới ngày nay, ngoài ba yêu vương có danh khí lớn nhất, còn có Vũ vương tại Bắc Hải, tu vi không bằng ba vị này, nhưng cũng là vương giả của yêu tộc, cao thủ dưới trướng nhiều như mây, thế lực cường đại.
Kim Thiềm vương không đề cập tới Vũ vương, lại đề cập tới Long Kình thánh vương, là cố ý ở trước mặt hai người, biểu thị rằng mình thân với Long Kình thánh vương sao?
Trên thực tế, Long Kình thánh vương không thân cận với yêu tộc đến từ Yêu Hải, quan hệ ngược lại gần với nhân tộc tại Trung Châu, dù sao láng giềng với nhau, cũng biết rõ nhau.
Biết mặt không biết lòng, không phải tộc ta ắt sẽ nghĩ khác, không biết Long Kình có kế hoạch gì khác không?
Hạc Cao chân quân thầm than thế cục phức tạp, càng ngày càng khó giải quyết.
Mọi người có chung đại địch, vốn là con châu chấu bị cột trên một sợi dây thừng, lúc sinh tử tồn vong tất nhiên sẽ đồng tâm hiệp lực, tạm gác lại mâu thuẫn, thế cuộc vừa tốt đẹp, đủ loại tâm tư liền hiện ra.
Chỉ có ba người, không thể quyết định được cái gì, Lý Ngọc Phủ chỉ muốn thổi lên chút gió.
Hạc Cao chân quân ngồi thêm một lúc, đứng dậy cáo từ: "Nếu Lý quán chủ cần tài nguyên gì, chỉ cần viết thư, bần đạo sẽ sai người hỗ trợ."
Kim Thiềm vương cũng hào sảng nói: "Bản vương cũng có chút vốn liếng, Lý quán chủ không nên khách khí!"
"Bần đạo cám ơn hai vị trước." Lý Ngọc Phủ tất nhiên không coi là thật, muốn lấy đồ của hai người cũng không dễ.
Hạc Cao chân quân nhìn sang Kim Thiềm vương: "Kim Thiềm đạo hữu muốn đồng hành với bần đạo không?"
Kim Thiềm Vương cười ha hả, nói: "Bản vương hiếu kì đại trận của Thanh Dương quan, muốn ở lại mấy ngài, kiến thức một phen, chỉ sợ lý quán chủ không chào đón."
Lý Ngọc Phủ kinh ngạc, thần sắc như thường nói: "Bần đạo cầu còn không được, đang muốn lĩnh giáo Kim Thiềm đạo hữu, trận này có lỗ hổng gì không."
"Ha ha ha! Vậy bản vương không khách khí."
Kim Thiềm vương quả nhiên nghĩ gì nói đó, sau khi đưa tiễn Hạc Cao chân quân, liền bay xuống mặt đất, không chút khách khí bắt đầu xem xét, thậm chí quan sát đệ tử Thanh Dương quan làm việc.
Bất quá chưa bắt đầu bày trận, không sợ bị nhìn ra cái gì.
Lý Ngọc Phủ chắp tay đứng trước hành cung, nhìn Kim Thiềm vương bận rộn tìm tòi, thầm nghĩ trong lòng.
"Kẻ này rất để bụng chuyện của bản quan."
Kim Thiềm vương quang minh chính đại, tựa hồ chỉ hiếu kì, không có mưu đồ gì khác.
Nghĩ đến sư thúc đang ở sau núi, trong lòng Lý Ngọc Phủ không có chút gợn sóng nào, lẳng lặng nhìn Kim Thiềm vương biểu diễn.