Chương 3221: Tiểu đệ
Chương 3221: Tiểu đệ
Dịch: Thanh Kỳ
Trong doanh phòng, tiểu hồ ly tràn đầy phấn khởi, thúc giục Tần Lịch.
Một ngày này, bọn họ thu hoạch tương đối khá, ngoại trừ pháp khí dò xét và pháp khí cảnh báo, tướng quân còn cho mỗi người một bộ pháp khí phòng thân, mỗi một kiện ít nhất là cấp bậc thượng phẩm.
Pháp khí công kích, tập kích, hộ thân, phi độn, ẩn thân, cần cái gì có cái đó, ngay cả tiểu hồ ly cũng được một bộ pháp khí thích hợp cho yêu tu.
Nếu ở trong sư môn, muốn có số pháp khí này, cần dùng công tích lớn đổi lấy, Tần Lịch cũng không được ưu ái.
Từng kiện pháp khí bày dưới đất, tiểu hồ ly nhìn tới nhìn lui, sờ mó lung tung, hưng phấn lăn lộn, chắc chắn nói: "Ta đã nói ngươi tới đây để lấy bảo vật mà!''
Chỉnh đốn một đêm, bình minh hôm sau, tướng quân triệu tập một nhóm, tuần tra quanh đảo, Tần Lịch và tiểu hồ ly cũng trong đó.
Lúc đầu bọn họ rất khẩn trương, Tần Lịch nắm chặt hai tay, không dám buông lỏng, nhưng khi lượn quanh một vòng lớn, không phát hiện địch nhân, chỉ có biển lớn xanh thẳm, chim biển bay lượn, an tường mà mỹ diệu.
Hết thảy yên lặng, mọi người dần dần thư giãn.
Trở lại Điệp Đảo, Tần Lịch muốn về doanh trại tu luyện, nhưng bị tiểu hồ ly gọi lại.
"Ra đảo?"
Tần Lịch nghe tiểu hồ ly đề nghị, chần chờ nói: "Bên ngoài quá nguy hiểm!"
"Mới đi xa như vậy, có nguy hiểm gì đâu? Chúng ta chỉ đi dạo gần Điệp Đảo, sẽ không đi quá xa."
Tiểu hồ ly liên tục thúc giục, tìm được một lý do rất tốt: "Vạn nhất địch nhân đến, chúng ta cũng biết rõ địa hình, dễ dàng chạy trốn hơn!''
Tần Lịch không đồng ý, cuối cùng vẫn bị thuyết phục, lấy pháp khí ra, bay ra ngoài đảo, tướng quân quả nhiên không ngăn cản.
Bọn họn bay vòng quanh Điệp Đảo, dần dần hướng ra ngoài, thưởng thức cảnh sắc, tiểu hồ ly cảm khái: "Nếu bên ngoài không có đại địch, thì tốt biết bao!"
Tần Lịch cũng say mê, tỏ vẻ đồng ý: "Không có ngoại địch, sẽ có nội loạn."
"Ồ?" Tiểu hồ ly chống đầu lên, ngạc nhiên nhìn Tần Lịch: "Làm sao ngươi biết?"
"Ta nghe Đàm chấp sự nói." Tần Lịch nói.
"Ta còn tưởng ngươi thông minh chứ!" Tiểu hồ ly cười nhạo, tiếp tục tán thưởng cảnh đẹp.
Không lâu lắm, nó cảm ứng được cái gì, bỗng nhiên khẽ di một tiếng, nhảy khỏi vai Tần Lịch, bốn trảo sinh phong, chạy trên mặt biển, tốc độ cực nhanh, thoáng qua liền chỉ còn một cái bóng màu trắng.
"Ngươi đi đâu đó?"
Tần Lịch vội vàng gọi, thấy tiểu hồ ly không ngừng lại, làm cho gã khẩn trương.
Đến khi gã đuổi kịp, tiểu hồ ly cũng chậm lại, Tần Lịch mới thấy, phía trước có người đang đấu pháp.
Gợn sóng nổi lên, khuếch tán ra bốn phía.
Sóng nước ầm ầm, thỉnh thoảng lóe lên hôi quang.
Tiểu hồ ly không thu liễm khí tức, hai bên đang kịch đấu, cảm giác được người khác tới, hơi thu liễm chút.
Trong sóng nước hiển lộ ra thân ảnh của hai bên, một tên tu sĩ nhân tộc và một con ngư yêu.
Ngư yêu hung hãn, miệng đầy răng nanh, toàn thân đẫm máu. Tu sĩ là thanh niên mặc áo bào xám, phi kiếm màu xám đang lơ lửng trước người.
Tu vi của hai bên đều không cao, ngư yêu chỉ có Phàm Yêu kỳ, thanh niên thì là Luyện Khí kỳ.
"Ngươi từ đâu tới? Ở đây không phải chỗ ngươi nên tới, mau rời đi."
Tiểu hồ ly thấy ngư yêu thê thảm, sinh lòng bất mãn, muốn quát lui thanh niên, lại thấy một khối lệnh bài bên hông thanh niên.
Ngư yêu cảm nhận được khí tức cường đại từ tiểu hồ ly, không dám phản kích, nằm trên mặt biển run lẩy bẩy, hướng tiểu hồ ly kêu ô ô vài tiếng.
Thanh niên thu hồi phi kiếm, quay người nhìn lại.
"Ngươi từ Điệp Đảo đi ra sao?" Tiểu hồ ly đi tới trước mặt thanh niên, chất vấn.
Thanh niên gật đầu.
"Nơi này không phải chỉ cần tu sĩ Trúc Cơ sao?" Tiểu hồ ly nghi hoặc.
"Ta là tán tu." Thanh niên thản nhiên nói.
Lúc này Tần Lịch rốt cuộc đuổi tới, áy náy cười, gật đầu với thanh niên, mới quay sang nói khẽ với tiểu hồ ly: "Trên Điệp Đảo cũng có đạo hữu Luyện Khí kỳ, phụ trách tạp vụ."
Tiểu hồ ly giật mình, tiếp tục dò xét thanh niên, cảm khái nói: "Tán tu thật đáng thương!"
Mới Luyện Khí kỳ đã ra chiến trường liều mạng, không có một kiện pháp khí ra dáng để hộ thân, chỉ có một thanh phi kiếm cùn, gia hỏa này thoạt nhìn trầm ổn, gặp bọn họ vậy mà không kiêu ngạo không tự ti.
Tiểu hồ ly có chút hảo cảm, thanh âm hòa hoãn mấy phần: "Ngươi ở đây giết yêu làm cái gì? Địch nhân của chúng ta là Trường Hữu tộc, hai tộc nhân yêu phải liên thủ đối ngoại!"
Giọng nói của thanh niên yên tĩnh như nước giếng: "Ta muốn luyện kiếm."
"Luyện kiếm?" Tiểu hồ ly hừ một tiếng: "Sau này gặp Trường Hữu tộc, ngươi mặc sức mà luyện kiếm! Ngươi không nên đánh nó, thả nó đi, trong sào huyệt của nó còn có hai đứa bé."
Thanh niên cũng không thiếu đối thủ, nhẹ nhàng gật đầu, cho kiếm trở vào vỏ.
Thấy thanh niên thức thời, tiểu hồ ly rất hài lòng, phất chân về phía ngư yêu: "Đi nhanh, đừng tới đây nữa!"
Ngư yêu nghẹn ngào kêu ô một tiếng, chui xuống nước, quay đầu bơi đi.
Thanh niên quay người muốn đi, lông mày hơi nhíu lại, cảm thấy bả vai trầm xuống, tiểu hồ ly không khách khí chút nào, nhảy lên đầu vai của gã.
"Ngươi tên gì?"
"Kiếm Nhất." Thanh niên nói.
"Kiếm Nhất? Cái tên thật cổ quái!"
Tiểu hồ ly vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Đừng sợ! Chúng ta là đồng hương, sẽ không hại ngươi. Ngươi gọi ta một tiếng Hồ Tiên, sau này ngươi sẽ là tiểu đệ của ta, chúng ta bảo kê ngươi, bình an vô sự!"
Kiếm Nhất nhìn tiểu hồ ly, lại nhìn sang Tần Lịch, suy nghĩ một lát, gật đầu nói: "Tốt!"
Tần Lịch muốn giải thích, không ngờ Kiếm Nhất lại đáp ứng, liên tục khoát tay: "Huynh đài đừng tưởng thật, chúng ta không thu tiểu đệ, coi chúng ta là bằng hữu thì được rồi."
Tiểu hồ ly lại không buông tha, nắm chặt cổ áo Kiếm Nhất, hét lên: "Tốt cái gì tốt! Ngươi chưa gọi ta là Hồ Tiên!"
… …
Thánh Mộc Nguyên, Thánh Hồ.
Sáng sớm, tộc lão đang tĩnh tu, bảo vệ Thánh Hồ, cùng với tạp dịch trong phủ, đều nghe được tiếng nói tràn ngập uy nghiêm.
"Tất cả rời khỏi Thánh Hồ, trước khi mặt trời lặn!"
Tộc lão bị đánh thức, kinh hãi: "Là lệnh của tộc trưởng!"
Kể cả phủ của tộc trưởng, chư phủ đều loạn tung tùng phèo trong nháy mắt, may mà Dân Thuật ra mặt trấn an, an bài đám người rời đi.
Sau đó là thủ vệ, cũng rời khỏi Thánh Hồ.
Chư vị tộc lão không tìm Dân Thuật, vội vàng hỏi: "Tam công tử, xảy ra chuyện gì?"
Mệnh lệnh này làm cho bọn họ bàng hoàng, tưởng rằng Thánh Hồ xảy ra chuyện.
Đúng lúc này, chư vị tộc lão chợt thấy, Thánh Hồ lóe lên hào quang chói mắt, bốn phía trở nên lờ mờ, ánh nắng tựa như bị Thánh Hồ đoạt mất.
Bên trong hào quang vạn trượng, một bóng người hiện ra, chính là tộc trưởng Dân Trác.
"Phụ thân muốn mượn dùng đại trận!" Dân Thuật nói, thanh âm khó nén hưng phấn.
"Mượn dùng đại trận? Chẳng lẽ..."
Chư vị tộc lão đột nhiên nghĩ tới cái gì, lập tức kinh hỉ vạn phần.