Chương 3220: Đến Điệp đảo
Chương 3220: Đến Điệp đảo
Dịch: Độc Hành
Thanh Dương Quan, Khê Phong.
Sau khi Tần Lịch đột phá Trúc Cơ kỳ nên được phép ở chỗ này có một tòa động phủ, sơn môn mới địa vực bao la, đệ tử Thanh Dương Quan vào ở cũng không cảm thấy chen chúc.
Gã dựa theo nơi tiểu hồ ly yêu thích, xây dựng ở bờ sông chân núi phía nam Khê Phong một tòa lều xá, bốn bề vắng lặng, sông núi phương xa liếc mắt một cái là thấy rõ mồn một, mở mắt là có thể nhìn thấy phong cảnh đẹp không sao tả xiết.
Một ngày này, Tần Lịch bị chấp sự triệu kiến, vừa trở lại lều xá đã cảm giác đầu vai trầm xuống, bên tai vang lên thanh âm nũng nịu: "Uầy! Chấp sự tìm ngươi có chuyện gì?"
Tiểu hồ ly trời sinh hiểu độn thuật, xuất quỷ nhập thần, Tần Lịch bị hù dọa rất nhiều lần, hiện tại đã tập mãi thành thói quen.
Gã đặt mông ngồi trên tảng đá trước cửa, nói: "Đàm chấp sự muốn dẫn ta đi Bắc Hải."
"Bắc Hải? Muốn về tổ đình sao? Tốt tốt, ta cũng nhớ nhà, rời Thiên Sơn Trúc Hải đã lâu rồi!"
Tiểu hồ ly nhảy đến trên mặt đất, hưng phấn dạo bước trước mặt Tần Lịch.
Tần Lịch cười ngây ngô nói: "Đàm chấp sự nói muốn đi Lãng Độ Đảo, hình như không phải tổ đình."
"Lãng Độ Đảo?"
Tiểu hồ ly sững sờ, đột nhiên nhớ tới cái gì, toàn thân xù lông, thét to: "Lãng Độ Đảo là linh đảo bên ngoài Bắc Hải, nơi đại quân đóng quân, hắn muốn đưa ngươi đi chiến trường!"
Thanh Dương Quan lấy danh nghĩa mở sơn môn, triệu hồi đa phần đệ tử, nhưng vẫn phải đảm nhận trách nhiệm thủ vệ cương thổ, cách một đoạn thời gian sẽ đổi một nhóm đệ tử đến tiền tuyến trấn giữ.
"Chiến trường?"
Tần Lịch hơi sợ run, tựa hồ vẫn không rõ chuyện này với gã có ý vị thế nào.
"Ngươi đáp ứng?" Tiểu hồ ly nắm lấy đầu gối của gã, leo lên thân, mặt mũi tràn đầy khẩn trương.
Tần Lịch gãi gãi cái ót: "Đàm chấp sự chỉ nói cho ta một tiếng, không hỏi ta có đồng ý hay không."
"Xong rồi xong rồi xong rồi. . . ."
Tiểu hồ ly lập tức uể oải, ủ rũ, càng không ngừng dạo bước, thần sắc càng ngày càng nôn nóng.
Tần Lịch chỉ có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, nó cũng chỉ là yêu linh trung kỳ, nơi đó thường có cường giả Hóa Thần kỳ ẩn hiện chiến trường, bọn nó đi vào, chỉ sợ ngay cả khí lưu cũng không thừa nhận nổi.
Nó lựa chọn Tần Lịch, vốn cho rằng có thể được nhờ, không ngờ chỗ tốt chưa được nhờ đã bị đẩy vào vực sâu.
Tiểu hồ ly oán hận nói: "Ngươi không cự tuyệt sao?"
"Đàm chấp sự nói đây là quyết định của tông môn, mà bọn huynh đệ trong môn cũng đã đáp ứng." Tần Lịch nói.
"Bọn hắn họ gì, ngươi họ gì? Ngươi là người Tần gia, nếu ngươi không đồng ý, ai dám để ngươi đi chịu chết!" Tiểu hồ ly đơn giản đau lòng nhức óc.
Tần Lịch bỗng nhiên thu hồi nụ cười ngây ngô, trịnh trọng nói: "Lão tổ đã nói, chính vì chúng ta là huyết mạch Tần gia, trên dưới sư môn có vô số ánh mắt nhìn chúng ta, nên mọi chuyện phải xung phong đi đầu, giữ gìn danh dự Tần gia, không phụ uy danh tiên tổ!"
Tiểu hồ ly dùng ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt Tần Lịch, nhưng càng nhiều hơn chính là bất đắc dĩ, sớm chiều ở chung, nó hiểu rõ vô cùng tính tình gia hỏa này, rõ ràng không ngốc, đôi khi lại cực kỳ khờ, căn bản không có khả năng khuyên gã quay đầu.
Nó đã cùng Tần Lịch buộc chung một chỗ, cũng không thể thoát thân, chỉ có thể minh tư khổ tưởng đối sách: "Đàm chấp sự có đưa ngươi đến dưới quyền vị tướng quân kia không?"
"Đàm chấp sự nói vị tướng quân kia, danh tự hình như là Ngũ gia gia." Tần Lịch không chắc chắn, nói.
"Là thượng sư Tần gia?"
Con mắt Tiểu hồ ly xoay vòng, vẻ lo lắng lập tức biến mất không còn tăm tích, khinh bỉ nói: "Ta đã biết, bọn hắn muốn đưa ngươi đi vớt công! Quả nhiên là con em thế gia, hừ hừ. . . . ."
Tiểu hồ ly ném cho Tần Lịch một ánh mắt khinh bỉ, thản nhiên nhảy lên giỏ trúc treo trên xà nhà. Gió núi thổi qua, giỏ trúc nhẹ lay động, tiểu hồ ly thích ý duỗi lưng một cái, rất nhanh nằm ngáy o o.
Mấy ngày sau, Tần Lịch cùng với một nhóm đệ tử Thanh Dương Quan cưỡi pháp chu rời Thanh Dương Quan, bay tới Bắc Hải, sau đó được đưa đến Lãng Độ Đảo.
Lúc đáp xuống Lãng Độ Đảo thì có mệnh lệnh được đưa ra, một đoàn người bị chia làm vài nhóm, đêm đó có người đem nhóm Tần Lịch đi.
Đứng trên pháp bảo có hình dạng Ba Tiêu Diệp, biết sắp bị đưa đến doanh địa tiền tuyến, Tần Lịch và tiểu hồ ly có chút hoảng hốt, chỉ chớp mắt từ sơn môn an ổn đi vào chiến trường nguy hiểm, căn bản vẫn không gặp vị Ngũ gia gia mà Tần Lịch nói.
Bọn gã đứng phía sau cùng đám người, phía trước vẫn còn trên trăm vị đệ tử Thanh Dương Quan, tu vi cao thấp không giống nhau, cao nhất là một vị thượng sư Nguyên Anh kỳ, đang đến đây tiếp ứng bọn gã cười cười nói nói.
Chống cự Trường Hữu Tộc là chức trách mỗi tu sĩ Phong Bạo Giới, đồng thời cũng là cơ hội lịch luyện tốt nhất.
Đệ tử Luyện Khí kỳ quá yếu, Trúc Cơ kỳ có tư cách gia nhập chiến trường, mà Tần Lịch có tu vi thấp nhất trong nhóm người này, tiểu hồ ly trước đó nhảy nhót không ngừng, hiện tại cũng thành thành thật thật núp ở trong ngực Tần Lịch.
Ba Tiêu Diệp thuận gió phi độn, chẳng biết bay ra bao xa, phía trước xuất hiện một tòa hải đảo xanh um tươi tốt, hải đảo hình như hồ điệp, ở trên đảo lấp lóe quang mang cấm chế.
Bay tới trên không hải đảo, Ba Tiêu Diệp bỗng dừng lại, nhìn thấy người tiếp ứng ở phía trước.
Người này trải qua chiến trận, trong ánh mắt mang theo sát khí, đám người Tần Lịch bị ánh mắt của y quét qua, cảm thấy một hồi sợ hãi.
"Trì Duy Dụng, Tần Lịch. . . . . Đi ra!"
Y kêu lên mấy cái tên, đều là Trúc Cơ kỳ, sau đó tay áo vung lên, đám người Tần Lịch cảm thấy dưới chân trống không, đột nhiên ngã xuống mặt đất, nhao nhao triệu hoán ra pháp khí phi hành.
"Đừng hoảng hốt! Đừng xen vào chuyện người khác!"
Tiểu hồ ly tỉnh táo nhất, truyền âm nói: "Nơi này không phải tiền tuyến, chỉ cần để chúng ta một mực trông coi toà đảo này, khẳng định sẽ an toàn!"
Tần Lịch một hồi luống cuống tay chân, dưới chân nhiều ra một thanh phi đao, lung la lung lay bay về phía mặt đất, ở trên đảo lúc này cũng bay lên một đạo độn quang, một gã tu sĩ tướng mạo oai hùng chào đón.
Đám người chú ý tới lệnh bài bên hông y, trong bụng nghiêm nghị, bọn gã trước khi đến đã được bổ sung kiến thức, biết rõ lệnh bài đại biểu thân phận. Người này chính là tướng quân phòng thủ đảo này, thời gian tới bọn gã sẽ làm việc dưới trướng người này.
Mà khí tức vị tướng quân phòng thủ này rõ ràng là một vị tu sĩ Kim Đan kỳ.
Sau một hồi phân loạn, tướng quân phòng thủ tụ lại tất cả mọi người, đối mặt một đám tu sĩ Trúc cơ, lại không phách lối chút nào, vẻ mặt ôn hoà nói: "Ta chính là Du Phong, thẹn tướng quân phòng thủ Điệp Đảo. Các vị đạo hữu vừa mới đến, vẫn cần một khoảng thời gian mới có thể thích ứng. . ."
Thấy tướng quân phòng thủ chung đụng tốt tính, đám người buông xuống lo âu trong lòng.
Du Phong nhìn như hiền lành, nhưng uy áp Kim Đan kỳ mọi người không dám lỗ mãng, nghiêm túc nghe y giảng giải nhiệm vụ và quy củ.
Sau một ngày việc vặt, bọn gã được dàn xếp ở cánh trái Điệp Đảo, mỗi người được chia một gian doanh trại, doanh trại nối liền, nhưng có cấm chế ngăn cách, sẽ không ảnh hưởng nhau tu luyện.
Trên chiến trường vẫn còn thời gian tu luyện, không thể nghi ngờ là phi thường may mắn, trên thực tế nhiệm vụ của bọn họ cũng rất đơn giản, mỗi ngày ra ngoài tuần tra mấy lần, bình thường sẽ đóng ở trên đảo. Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ thông thường, không rời Điệp Đảo quá xa, tướng quân phòng thủ sẽ không can thiệp bọn họ.
"Nhanh! Mau lấy ra!"