Chương 3219: Sóng ngầm
Chương 3219: Sóng ngầm
Dịch: Thanh Kỳ
Liên tục đặt câu hỏi ba lần, trực chỉ vấn đề hạch tâm.
Giữa Trung Châu và Bắc Hải có Na Di trận thượng cổ, nếu muốn toàn lực tiếp viện, viện quân rất nhanh sẽ tới.
"Tiên tử Lưu Ly không thể xảy ra chuyện! Bắc Hải tuyệt không thể mất!" Hành Nhẫn thánh giả quả quyết nói.
Khô Vinh lão ma và Hạc Cao chân quân đều không phản đối.
Nhất định phải cứu Bắc Hải, chí ít trước khi bọn họ đột phá Hóa Thần hậu kỳ, còn muốn dựa vào lực lượng của tiên tử Lưu Ly, không thể ngồi nhìn nàng bị thương.
Nhưng lúc nào xuất binh, xuất động bao nhiêu viện quân, phải suy nghĩ thật tốt.
Đương nhiên, bọn họ có thể nhắc nhở tiên tử Lưu Ly và Lý Ngọc Phủ, nói rõ thế cuộc hiện tại nghiêm trọng, để Thanh Dương quan từ bỏ xây dựng sơn môn, ngăn cản thế cuộc chuyển biến xấu.
Nhưng ba vị tông chủ, không ai nói ra lựa chọn này, ăn ý bỏ qua.
"Không sai! Chúng ta không thể ngồi nhìn Bắc Hải luân hãm, nhưng có thể mượn cơ hội này, để tiên tử Lưu Ly và Thanh Dương quan hiểu rõ, không có chúng ta ủng hộ, bọn họ không cách nào ngăn cản Trường Hữu tộc!"
Khô Vinh lão ma nhìn hai người, trầm giọng nói: "Trung Châu là nơi có nhiều nhân kiệt, hậu bối thiên tư cao xuất hiện lớp lớp, hơn xa Bắc Hải và các nơi khác, lẽ ra nên được chia thanh linh khí nhiều hơn!''
Hành Nhẫn thánh giả và Hạc Cao chân quân liếc nhau, biết Khô Vinh lão ma nghĩ cái gì, không ai muốn cá chết lưới rách, nhưng trước khi cái lưới nứt vỡ, vẫn còn chỗ để đánh cờ.
Hạc Cao chân quân chần chờ nói: "Minh ước còn đó, nếu chúng ta tiếp viện trễ, dẫn tới chiến trận nguy hiểm, dễ dàng để người ta mượn cớ, vạn nhất tiên tử Lưu Ly mượn cớ gây rối loạn…''
Bọn họ cũng không muốn vạch mặt với Bắc Hải.
Hành Nhẫn thánh giả và Hạc Cao chân nhân đều nhìn về Khô Vinh lão ma, lão ma này một mực biểu hiện ra mình đã tính trước, nhất định có đối sách tốt, mới mời hai người tới đây.
Khô Vinh lão ma thấy thời cơ đã đến, không lòng vòng nữa, nói thẳng: "Nổi lo của chân quân không phải không có lý, nhưng ta có đối sách, mời hai vị đạo hữu xem."
Nói xong, Khô Vinh lão ma lấy ra một cái ngọc giản, đặt lên trên bàn.
Thần thức quét qua, thấy rõ nội dung, Hành Nhẫn thánh giả và Hạc Cao chân quân đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
"Kiện linh bảo này, có thể kết hợp lực lượng của đạo, phật và ma. Ba người chúng ta cùng nhau khống thế, đủ ngăn cản thiên uy của Hóa Thần hậu kỳ, coi như đối mặt hai cường giả, cũng chưa chắc không thể đánh một trận! Một khi luyện thành bảo vật này, dù chúng ta chưa đột phá, cũng không sợ bất kỳ thế lực nào!"
Trong mắt Khô Vinh lão ma lóe lên thần thái tự tin, hào khí ngất trời.
Hành Nhẫn và Hạc Cao thầm kinh dị, Khô Vinh lão ma sáng tạo ra kiện linh bảo này, đúng là kỳ tư diệu tưởng, nhưng không lạc quan như lão nói, bởi vì linh bảo còn chưa hoàn thiện, chỉ mới có hướng đi thôi.
Thoạt nhìn khả thi không nhỏ, nhưng vẫn có khả năng thất bại.
Nhưng muốn luyện thành bảo vật này, ba người phải cùng lĩnh hội, liên thủ luyện chế.
Ba người đều có thiên phú trác tuyệt, con đường vẫn chưa bị đoạn tuyệt, còn cơ hội đột phá Hóa Thần hậu kỳ. Vì một kiện bảo vật chưa chắc chắn, chậm trễ tu luyện, không biết đáng giá chăng.
"Chỉ là..."
Hành Nhẫn thánh giả vừa muốn mở miệng, liền bị Khô Vinh lão ma cắt ngang.
"Chúng ta lấy lý do bế quan lĩnh hội bảo vật này, giao tông môn cho người dưới quản lý, để bọn họ hành động theo hoàn cảnh. Luyện thành bảo vật này, chúng ta sẽ ngang hàng với tiên tử Lưu Ly. Nếu thất bại, tiên tử Lưu Ly gây rối loạn, chúng ta chỉ lấy ra một phần nội dụng luyện chế linh bảo, cũng dễ giải thích."
Khô Vinh lão ma dứt lời, im lặng không nói nữa, lão đã nói rõ lợi và hại, tin tưởng hai người sẽ lựa chọn đúng.
Đại điện rơi vào yên tĩnh, Hạc Cao chân quân trầm tư thật lâu, dẫn đầu tỏ thái độ, Hành Nhẫn thánh giả cũng nhẹ nhàng gật đầu, ngầm thừa nhận.
Sau đó ba người tiếp tục thương nghị thêm một ít chuyện, cho đến bình minh, mới rời khỏi tổng đàn.
… …
Thanh Dương quan.
Động phủ của Kiếm nô ở trên một ngọn núi bên cạnh chủ phong, Huyễn Ngân thường xuyên đến bái phỏng, thỉnh giáo kiếm thuật.
Một ngày này, Huyễn Ngân giúp Lý Ngọc Phủ hoàn thiện một bộ phận đại trận hộ sơn, không kịp chờ đợi gấp gáp trở về, xúc động cấm chế động phủ.
"Tiền bối Kiếm Nô, là vãn bối."
Cấm chế động phủ lóe lên linh quang, thanh âm bình thản của Kiếm Nô truyền ra: "Vào đi."
Huyễn Ngân lộ vẻ cung kính, tiến vào động phủ, thi lễ chào Kiếm Nô, nói ra nghi hoặc của bản thân.
Những năm quan, hai người chung dụng như thế, trong mắt hai tên kiếm tu chỉ có kiếm, nói cũng chỉ là kiếm.
Kiếm Nô cũng không giải đáp rõ ràng cho Huyễn Ngân, chỉ dẫn dắt để gã tự tìm đáp án.
Bởi vì kiếm pháp của hai người khác nhau, kiếm đạo của Huyễn Ngân thoát thai từ Tử Vi Kiếm Kinh, công pháp của Kiếm Nô được đệ nhất kiếm thị truyền cho Thiên Việt thượng nhân, là truyền thừa trong mười bốn Kiếm Các.
Thời gian tới, Tần Tang sẽ thôi diễn công pháp cho Huyễn Ngân, nếu Huyễn Ngân lạc lối, hắn cũng không có lợi ích.
Năm đó, Thiên Việt thượng nhân dùng tên giả Chấp Kiếm, cũng dẫn dắt Tần Tang như vậy.
Nghe Kiếm Nô nói một buổi, Huyễn Ngân rơi vào trầm tư, mỗi lần thỉnh giáo, gã cũng hiểu không hết, nhưng cảm nhận được huyền diệu trong đó, trong lòng sớm đã vô cùng thán phục Kiếm Nô.
Gã vẫn còn chỗ không hiểu, nhưng không vội cầu thành, lấy lại tinh thần, cung kính nói: "Khởi bẩm tiền bối, vãn bối phụng lệnh của quán chủ, bẩm báo một chuyện."
Tiếp theo, Huyễn Ngân đơn giản nói ra thế cuộc gần đây.
Cứ việc còn chưa xác định, nhưng theo tình báo của Quế hầu, Bắc Hải càng ngày càng nguy hiểm.
Bọn hắn muốn dẫn đám giá áo túi cơm ra, nhưng không thể dùng Bắc Hải làm cái giá, cần sớm đề phòng bất trắc.
Dưới Luyện Hư, thực lực của Kiếm Nô mạnh nhất, mời đối phương tọa trấn Bắc Hải, thích hợp nhất.
Kiếm Nô nhẹ gật đầu: "Cũng tốt. Ta để ngươi thu kiếm vào bao, nuôi dưỡng kiếm ý, đã đến lúc xuất kiếm!"
Huyễn Ngân lộ ra vẻ hưng phấn, thuở nhỏ bái nhập Thanh Dương quan, cầm kiếm đối địch cầu đạo, khi bị Kiếm Nô yêu cầu thu kiếm vào bao, ban đầu còn chưa thích ứng kịp, sau này mới cảm nhận được diệu dụng trong đó.
Gã khẳng định, mình đã thoát thai hoán cốt, cấp thiết muốn tìm một đối thủ để xác minh.
Không ngờ, Kiếm Nô lại giội cho một chậu nước lạnh: "Kiếm đạo của ngươi khác ta, Dưỡng Kiếm thuật của ta, thời điểm ra khỏi vỏ không được vội vàng. Nếu không khí lực tiết hết, thất bại trong gang tấc!"
Huyễn Ngân nghiêm mặt nói: "Xin tiền bối dạy vãn bối!"
"Ngươi che giấu tung tích, phong ấn tu vi, đi vào chiến trường chém giết, bắt đầu lại từ đầu, luyện kiếm đến khi công hạnh đại thành! Làm như vậy rất nguy hiểm, ngươi suy nghĩ cho kỹ!'' Kiếm Nô nói.
Huyễn Ngân nghe vậy, gật đầu lộ ra vẻ đã hiểu.
Hôm sau, Kiếm Nô rời khỏi Thanh Dương quan, bên cạnh có một thanh niên, đeo kiếm trên lưng, hình dạng khí chất bình thường, không đáng chú ý.