Chương 3228: Rút lui
Chương 3228: Rút lui
Dịch: Độc Hành
Sóng bạc làm người ta hít thở không thông gần như nuốt hết bọn hắn, thời gian phảng phất đang ngưng kết, toàn thân Tần Lịch và tiểu hồ ly cứng ngắc, không có bất kỳ phản kích nào. Đúng lúc này, chung quanh bọn hắn giọt nước tan rã không hề có một tiếng động, áp lực trong nháy mắt biến mất.
Một người một hồ đột nhiên lao ra, phảng phất người chết chìm rốt cuộc được thở không khí, mới được tái sinh.
Bọn hắn trốn ra sau lưng Kiếm Nhất, lòng còn sợ hãi, nhìn lại sau lưng, phát hiện sóng bạc đã hoàn toàn biến mất, Kiếm Nhất cũng không xuất kiếm, chỉ dùng kiếm ý đã phá vỡ sóng bạc.
Tên cao thủ Trường Hữu Tộc xuất thủ trước đó, vừa vặn giương mắt nhìn qua, thấy cảnh này, hừ lạnh một tiếng, trong mắt lóe lên vẻ ngoan lệ, bờ môi khẽ nhúc nhích, trao đổi với tộc nhân bên cạnh một lát, một mình thoát ly chiến trường, đạp sóng tới.
Thần sắc Tần Lịch và tiểu hồ ly cứng đờ, cực khẩn trương, thực lực người này còn cường đại hơn địch nhân lúc trước. Kiếm Nhất vừa mới đột phá Kim Đan kỳ, khẳng định không phải là đối thủ của đối phương, bọn hắn hảo tâm cầu viện Kiếm Nhất, ngược lại liên luỵ Kiếm Nhất rơi vào tình cảnh nguy hiểm hơn.
"Làm sao bây giờ?"
Tiểu hồ ly gấp xoay quanh.
"Các ngươi đi trước."
Kiếm Nhất vẫn như cũ lấy lý do thoái thác, y rất bình tĩnh, trên thân nhìn không ra vết tích vừa mới trải qua kịch chiến, tế lên linh kiếm, phi thân về phía trước, đồng thời truyền âm nói: "Tình huống có chút không đúng, Trường Hữu Tộc khả năng có âm mưu lớn, các ngươi nhanh chóng hồi doanh bẩm báo!"
Tần Lịch và tiểu hồ ly trước đó cũng cảm thấy, nghe Kiếm Nhất nói đạt được chứng thực. Bọn hắn biết rõ lợi hại, nhất định phải nhanh trở về báo tin, bây giờ không phải là lúc già mồm, huống hồ bọn hắn lưu lại cũng không có tác dụng gì.
Một người một hồ bay ra không xa, bỗng nghe sau lưng tiếng vang liên tục, một cỗ ba động chân nguyên mênh mông khuếch tán ra, không khỏi âm thầm kinh hãi, lại không dám chần chờ.
Chờ bọn hắn bay trở về đại doanh, phát hiện tinh kỳ đại doanh bay phấp phới, vô số độn quang bay vút qua lại trên trời, linh quang trùng thiên hình thành màn sáng đủ mọi màu sắc, một bầu không khí tang tóc đập vào mặt.
Nơi Phong Bạo Giới lựa chọn trấn giữ là một mảnh hải vực dày đặc hải đảo, từng tòa hải đảo kéo dài hướng nam bắc. Những năm qua, Phong Bạo Giới gom vô số tài nguyên đến, xây phòng tuyến vững như thành đồng. Lần trước đại chiến với Trường Hữu Tộc, đạo phòng tuyến này ngoan cường ngăn cản địch nhân ở bên ngoài, từ đầu đến cuối không bị công phá.
Những màn sáng kia do chính từng tòa đại trận hình thành, từng mảnh từng mảnh màn sáng đứng sừng sững ở trên hải đảo, nối liền nhau, dọc theo hải đảo, kéo dài bát ngát, giống như xây dựng tường thành ở hư không, đỉnh thiên lập địa.
Ở dưới màn sáng có thông đạo cho phép ra vào, lúc này đang có trọng binh trấn giữ, trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Tần Lịch và tiểu hồ ly rơi xuống một chỗ trước thông đạo, ánh mắt bọn thủ vệ bén nhọn nhìn chăm chú, bọn hắn chợt cảm thấy bị một cỗ khí tức cường đại tập trung, đơn giản có thể xoá bỏ bọn hắn.
"Người đến là ai!"
Có thủ vệ quát.
"Ta chính là đệ tử Thanh Dương Quan Tần Lịch, dưới trướng Hồng Tướng quân . . . . ."
Tần Lịch không dám có bất kỳ động tác nào, lớn tiếng giải thích, cũng ném lệnh bài của mình về phía thủ vệ.
Xác nhận thân phận bọn hắn là thật, thủ vệ mới mở ra thông đạo, thả bọn hắn đi vào, nhưng lại phái ra hai tên thủ vệ, đi theo sát bọn hắn, dẫn bọn hắn đi gặp tướng quân phòng thủ nơi đây.
Bọn hắn kềm chế nóng nảy trong lòng, rất nhanh trong một tòa đại điện nhìn thấy tướng quân phòng thủ: "Tham kiến Kim Linh tướng quân."
Kim Linh tướng quân ngẩng đầu nhìn, ánh mắt như kiếm, phảng phất có thể xem thấu suy nghĩ trong lòng bọn hắn: "Tâm thần bọn ngươi có vẻ không tập trung, ở bên ngoài gặp chuyện gì à?"
"Đang muốn bẩm báo tướng quân. . . . ."
Lúc này, tiểu hồ ly phát huy ra ưu thế nhanh mồm nhanh miệng, thay Tần Lịch nói rõ tình hình.
Kim Linh tướng quân ừ một tiếng: "Trường Hữu Tộc dị động, chúng ta đã sớm biết. Các ngươi lo lắng đại cục, kịp thời trở về bẩm báo, cũng có thể được công lao . . . . . Dẫn bọn hắn về doanh đi."
"Vâng!"
Hai tên thủ vệ khom người tuân mệnh.
Trong lòng Tiểu hồ ly khẩn trương, luôn miệng nói: "Kiếm Nhất đang bị cao thủ Trường Hữu Tộc vây công, tình huống tràn ngập nguy hiểm, xin tướng quân lập tức phái người đi cứu viện, nếu không. . ."
Không ngờ, Kim Linh tướng quân thờ ơ, phất phất tay, một luồng lực lượng nhu hoà đưa bọn hắn ra ngoài điện. Hai tên thủ vệ lách mình ngăn trước Tần Lịch và tiểu hồ ly: "Hai vị đạo hữu mời theo chúng ta."
"Không cần!"
Tiểu hồ ly thét lên, Tần Lịch quỳ xuống đất cầu khẩn.
Sắc mặt hai vị thủ vệ trầm xuống: "Hai vị không nên cố tình gây sự, đạo hữu lưu lạc bên ngoài tự sẽ có người đi cứu! Thế cuộc nguy cấp, các nơi đang thiếu nhân thủ, há có thể tùy ý điều động, các ngươi nhanh chóng hồi doanh, chờ đợi mệnh lệnh!"
"Ta không đi! Đồng môn gặp nạn, thấy chết không cứu, tính là tướng quân gì chứ!" Tiểu hồ ly gào to về phía cửa điện, thanh âm sắc nhọn.
"Làm càn! Các ngươi dám can đảm phạm thượng, đừng trách chúng ta vô tình!"
Hai tên thủ vệ giận tím mặt, rầm ào ào một tiếng, trong tay áo bay ra hai sợi xiềng xích màu kim, bắn về phía tiểu hồ ly.
Tiểu hồ ly trốn tránh giữa hai đầu xiềng xích, thân pháp dị thường linh hoạt, chỉ vào Tần Lịch kêu to: "Ngươi dám đả thương ta! Chúng ta là đệ tử Thanh Dương Quan, hắn là huyết mạch Tần gia, Ngũ gia gia hắn là Tần Hồng Viễn, chúng ta muốn gặp Ngũ gia gia!"
Tần Hồng Viễn chính là cao thủ Thanh Dương Quan, uy danh hiển hách, hai tên thủ vệ không khỏi hơi chần chờ.
Lúc này, các thủ vệ khác cũng nghe tiếng chạy đến.
Một gã đầu lĩnh thủ vệ cười lạnh nói: "Nơi này là đại doanh, không phải Thanh Dương Quan các ngươi! Dù ngươi là đệ tử quán chủ, cũng phải nghe lệnh làm việc! Huyết mạch Tần gia thì thế nào, các ngươi dám can đảm đại náo phủ tướng quân, xem Tần tiền bối có nhận các ngươi không! Người đâu, bắt lại cho ta!"
Các thủ vệ cùng tiến lên, Tần Lịch và tiểu hồ ly nào phải là đối thủ, chớp mắt đã bị trói chặt chẽ, mặc bọn hắn lo lắng, cũng không làm nên chuyện gì.
Thân phận cuối cùng có chút tác dụng, thống lĩnh thủ vệ cũng không trị tội bọn hắn, đích thân áp giải bọn hắn quy doanh, giao cho Hồng Tướng quân trông giữ.
Đợi thủ vệ rời đi, Tần Lịch và tiểu hồ ly tiếp tục cầu khẩn. Hồng Tướng quân cũng lo lắng đám Kiếm Nhất, đáp ứng hỗ trợ nhờ giúp đỡ. Nhưng trước khi đạt được mệnh lệnh, bất luận thế nào cũng không được rời đại doanh.
Bọn hắn nghĩ hết biện pháp, lại giống như đá chìm đáy biển, không có bất kỳ trả lời nào, thời gian kéo càng lâu, hi vọng càng xa vời.
Đang lúc bọn hắn nản lòng thoái chí, rốt cuộc nhận được mệnh lệnh, lại không phải đi cứu viện Kiếm Nhất, mà để bọn hắn rút lui!
Đổi lại lúc khác, có thể rút lui sớm, thoát ly hiểm địa, bọn hắn cao hứng còn không kịp, hiện tại trong lòng đang kìm nén một luồng tức giận, muốn giết nhiều mấy tên Trường Hữu Tộc, báo thù cho Kiếm Nhất.
Bọn hắn không nghĩ ra là, dù không đi ra nghênh chiến, cũng nên cố thủ ở phòng tuyến này, vì sao muốn rút lui?
Trên chiến trường, mỗi người đều có tác dụng, cho dù tu vi thấp, cũng có thể khống chế một chỗ tiết điểm đại trận, vô số tu sĩ liên thủ thôi vận đại trận, phòng tuyến mới có thể vững chắc.
"Tại sao lại rút lui? Chúng ta đi đâu?"
Tiểu hồ ly và Tần Lịch truy hỏi không có kết quả, cho dù không cam lòng, cũng chỉ có thể rút lui theo Hồng Tướng quân.