Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 3267 - Chương 3267: Dò Thám

Chương 3267: Dò thám Chương 3267: Dò thám

Dịch: Độc Hành

Gần ngàn năm nay, Tây Thổ rốt cuộc mới nghênh đón được một thời kỳ an bình hiếm hoi.

Nhìn thấy Tần Tang rất tin tưởng vào pháp đàn, Hoài Ẩn đại sư suy nghĩ sâu xa, ra lệnh cho tăng lữ Tây Thổ ẩn mình vào hồng trần, dẫn đầu phàm nhân quay lại sa mạc, mở ốc đảo, khôi phục nhân khí nơi hoang vu này.

Từng tòa pháp đàn xuất hiện trong sa mạc, hình thành một mạng lưới hùng vĩ, như đang bện một tấm lưới lớn thiên la địa võng.

Bọn họ chọn lựa những ốc đảo đều nằm trong tấm lưới này, chỉ cần đàn trận không bị phá hủy, bọn họ sẽ an toàn.

Trong sa mạc, xuất hiện từng đội từng đội phàm nhân, bọn họ thường mang theo nhà cửa, di chuyển cả gia tộc, dưới sự dẫn dắt của một hoặc nhiều vị tăng lữ, chịu đựng màn trời chiếu đất, gian khổ lập nghiệp, tìm kiếm một quê hương mới.

Cát vàng mênh mông.

Trên cồn cát, một chuỗi dấu chân hiện ra rõ ràng, đội ngũ dừng lại ở chỗ bóng cồn cát che mát, tránh né cái nắng gay gắt giữa trưa. Lạc đà được sắp xếp thành một vòng lớn, kéo bồng bố, lập tức không khí trở nên mát mẻ hơn nhiều.

Đây là những gia tộc lớn cùng nhau di chuyển, trong đám người còn có ba vị tăng lữ đang ngồi niệm kinh, bất chấp cái nóng khốc liệt của sa mạc, trên thân không có một giọt mồ hôi.

"Nơi đó có một người!"

Một cậu bé mắt tinh chỉ vào nơi xa hô to, đám người nhao nhao nhìn theo, một lát sau mới xác định đúng là có một người đang đi bộ trên một cồn cát.

Đám người rất đỗi ngạc nhiên, bọn họ đông như vậy, chuẩn bị đầy đủ nước và thức ăn, lại có một nhóm lạc đà lớn, vẫn cảm thấy vô cùng gian nan.

Người kia không mang hành lý, độc hành giữa sa mạc, làm sao sống nổi?

Đúng lúc này, có người khẽ kêu lên, hoài nghi mình hoa mắt, dụi mắt mạnh hơn, cả kinh nói: "Tốc độ người đó thật nhanh!"

Trong nháy mắt, bóng người kia đã vượt qua một tòa cồn cát.

Ba tên tăng lữ nhao nhao nhìn về phía người tới, thần sắc ngưng trọng, định tế lên pháp bảo pháp khí thì chợt thấy hoảng hốt một cái, ý thức trở nên mơ hồ.

Đám người ngẩn ngơ nhìn về phía người tới.

Đối phương đã tiến đến gần đám người từ lúc nào.

Người tới mặc bạch y, khí chất âm nhu, tứ chi ngũ quan giống như nhân tộc, chỉ có điều tướng mạo tuấn mỹ đến quá phận, duy nhất khác biệt là mi tâm của y khảm nạm một viên châu đặc biệt.

Y nhìn một trong những tăng lữ, tên này lập tức như bị mê hồn, không cần đối phương hỏi, tự động nói hết những gì mình biết.

Sau đó đến tên thứ hai, thứ ba, sau khi ba tăng lữ nói hết, người áo trắng xuyên qua đám người, biến mất sau một cồn cát khác.

Người áo trắng rời đi, đám người khôi phục bình thường, ba tên tăng lữ cũng không phát hiện điều gì khác thường, tiếp tục niệm kinh.

Trong sa mạc, vô số cồn cát như sóng lớn chập chùng lên xuống.

Người áo trắng đi ngược lên cồn cát, nhìn về phương đông, lẩm bẩm: "Hỏi nhiều người như vậy vẫn không biết rõ, xem ra vị Tần Đại chân nhân kia che giấu rất kỹ, muốn biết là pháp đàn gì, nhất định phải đích thân đến tìm tòi."

Y chưa từng thấy pháp đàn đạo gia, nhưng hiểu rõ loại đàn trận này tất phân chia chủ thứ. Y một mình đến đây, dò xét chủ đàn là quá mạo hiểm, không bằng chọn lấy một chỗ phân đàn để tìm hiểu trước.

Y nghi ngờ loại pháp đàn này có nhiều cơ quan giả đàn để đánh lừa dư luận, mê hoặc địch nhân phán đoán.

Sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, người áo trắng chuyển hướng đi về phía nam.

Không lâu sau, y đến vùng nam bộ, đứng trên đỉnh một cồn cát quan sát.

Phía dưới cồn cát là một mảnh ốc đảo, bên trong có một ngôi chùa Phật, trùng điệp cấm chế, phòng bị nghiêm ngặt.

Trong ngôi chùa này có một tòa pháp đàn, mà lại là một tòa pháp đàn chưa hoàn thiện.

Người áo trắng cho rằng, pháp đàn chưa hoàn thiện sẽ dễ dàng nhìn trộm hơn, bởi vì đã xây thành pháp đàn tất sẽ liên kết với chủ đàn, động tay vào rất dễ bị phát hiện.

Y cất bước tiến vào chùa Phật, cửa chùa mở ra không một tiếng động, rồi chậm rãi khép lại, các tu sĩ bên trong không hề hay biết.

Người áo trắng tiến vào chùa, xuyên qua đường nhỏ, không làm kinh động ai, cấm chế trong chùa như vô hình với y.

Cuối cùng, y đi tới hậu viện, nơi đó có một giếng sâu, xung quanh giếng có hơn phân nửa tăng nhân ngồi xếp bằng, tụng niệm kinh văn.

Từ miệng giếng truyền ra trận trận ba động, đều bị cấm chế của chùa che lấp.

Người áo trắng đứng tại cửa, đầy hứng thú quan sát.

Sau một lúc, chúng tăng dừng lại điều tức, ba động từ giếng biến mất, trong tay áo người áo trắng nhô ra một con rắn nhỏ năm màu, há miệng phun ra một ngụm khí.

Khí vô sắc vô vị, chỉ chốc lát sau tiếng ngáy đã vang lên.

Người áo trắng thong thả bước vào, đứng bên giếng quan sát, thấy đáy giếng có một tòa pháp đàn, phía trên có một lão tăng đang mê man.

Một sợi thanh phong chui vào giếng, lão tăng được đỡ ra ngoài, người áo trắng thì hiện thân trên pháp đàn.

Ánh mắt đảo qua pháp đàn, người áo trắng thầm nghĩ: "Có chút ý tứ..."

Loại pháp đàn này, y chưa từng thấy. Y nghĩ phải hỏi Đại cung phụng, có lẽ biết được.

"Không biết nghiệt chướng kia tìm được trợ thủ từ đâu?"

Người áo trắng lẩm bẩm, ánh mắt rơi xuống một chỗ "lỗ hổng" trên pháp đàn, nơi cấm chế chưa khắc họa xong.

Y đã biết những cấm chế này từ miệng lão tăng, nhưng cần phối hợp với pháp đàn mới hiểu rõ uy năng của chúng.

Y không hành động thiếu suy nghĩ, sau lưng hiện ra một đoàn âm ảnh, giống như một con linh điểu cổ quái, âm ảnh dính sát y, cặp mắt của y bắt đầu biến hóa, phảng phất một đôi mắt chim.

Mắt chim lóe lên ánh sáng u ám, người áo trắng nhìn chằm chằm pháp đàn, ba động vô hình lan tràn ra. Đang tra xét rõ ràng, lông mày y nhíu lại.

Cùng lúc đó, bản tôn Tần Tang ở Phân đàn bị thức tỉnh, mắt lóe hàn mang, thân ảnh nhoáng một cái, hư không tiêu thất.

Người áo trắng càng nhíu mày sâu hơn, vừa rồi bỗng dâng lên một dự cảm bất thường, tâm huyết dâng trào, tất có nguyên do. Bản thân rất có thể đã bại lộ!

Bản thân y rõ ràng còn chưa làm gì.

Người áo trắng tin tưởng linh giác của mình, giải thích duy nhất là Tần Đại chân nhân chưởng khống pháp đàn này vượt xa tưởng tượng, đồng thời cũng nói rằng lực lượng đàn trận này cực kỳ ngưng tụ.

Dù chưa rõ pháp đàn có uy năng gì, nhưng dò xét đến đây đã có thể biết nhiều điều, pháp đàn này không đơn giản!

May mắn đàn trận chưa thành, nếu không lần này chỉ sợ y sẽ gặp phiền toái lớn!

Nghĩ đến đây, người áo trắng lập tức rời khỏi chùa, thái độ khác thường, thi triển độn thuật, phá không phi độn.

Dù có bại lộ hay không, nơi đây đều không thể ở lâu!
Bình Luận (0)
Comment