Chương 3274: Nguyên Tượng
Chương 3274: Nguyên Tượng
Dịch: Độc Hành
Đối với đệ tử Thanh Dương Quan, thậm chí toàn bộ người tu hành Phong Bạo Giới, chưa bao giờ tồn tại thứ gọi là ánh sáng bình thường. Rất nhiều người, từ khoảnh khắc bước vào con đường tu hành, đã bị lý niệm nguy hiểm trùng trùng của Phong Bạo Giới quán triệt, xem Trường Hữu Tộc là đại địch, tự mình xông pha chiến trường, chém giết với Trường Hữu Tộc.
Chỉ có Tần Tang và vài người biết rõ, thế cuộc nguy hiểm và cấp bách đến nhường nào, may mắn là đại quân Lô gia vẫn chưa xuất hiện, Trường Hữu Tộc cũng không có động tĩnh gì.
Thời gian dần trôi, thế cuộc dần nghiêng về hướng Tần Tang mong muốn.
Chu Tước sau khi đột phá, tu vi tăng tiến như nước chảy thành sông, rất nhanh ổn định cảnh giới, đi Tây Thổ, tọa trấn phân đàn.
Bản tôn và pháp tướng của Tần Tang có thể tự do hành động, nhưng chưa trở lại Thanh Dương Quan, hành tung phiêu hốt, thỉnh thoảng xuất hiện tại các ngóc ngách Phong Bạo Giới.
Mưa gió nổi lên.
Hiện tại, Phong Bạo Giới lại giống như trước đây, tĩnh lặng đến lạ thường.
Biên cảnh Tây Thổ, gió biển nhu hòa cuốn nước biển lên bờ, tóe lên những bọt nước trắng xóa, nối tiếp nhau không ngừng.
Một đàn chim biển lướt qua chân trời, vẽ nên những đường vòng cung duyên dáng, rồi chui tọt vào trong mây.
Bầy chim bay khuất bóng, trên không trung không biết từ đâu xuất hiện hai đạo lưu quang, lặng lẽ không một tiếng động, nhưng tốc độ lại cực nhanh, trong nháy mắt đã bay đến phía trên Tây Thổ.
Bên trong lưu quang, mơ hồ nhìn thấy hai đạo nhân ảnh, một người là Nguyên Mâu, người còn lại là một lão giả tóc trắng, thấp hơn Nguyên Mâu một cái đầu, bụng phệ tròn vo, bộ râu dài gần như chạm đất, hai mắt đục ngầu, tựa hồ đang say khướt.
Lão giả chống một cây quải trượng, lại là một cây gậy gỗ màu vàng óng ánh, không rõ lai lịch, trên đỉnh gậy cột một hồ lô màu đỏ, theo gió nhẹ nhàng lắc lư.
Bước vào địa giới Tây Thổ, Nguyên Mâu mấp máy môi, đang muốn giới thiệu sơ qua, bỗng thấy lão giả tóc trắng bên cạnh đi thẳng về phía Đại Bi Thiền Tự phía trước, giống như vô cùng quen thuộc nơi này, bèn ngậm miệng lại, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.
Nguyên Mâu đè nén tò mò, im lặng đi theo lão giả tóc trắng, xuyên qua sa mạc.
Trên đường đi, Nguyên Mâu để ý thấy, trong sa mạc càng ngày càng xuất hiện nhiều phật tự và pháp đàn, quy mô đàn trận dường như lớn hơn gã dự đoán rất nhiều.
Trước đó, gã cho rằng Tần Tang quá mức cẩn thận, Trường Hữu Tộc rất khó tìm được trợ thủ có thể đối đầu với Tần Tang, không thể nào tạo nên sóng gió gì.
Bây giờ mới biết, cẩn thận vẫn hơn, vị Khuất Lân đạo hữu kia của Ti U tộc, phía sau có lẽ còn có rất nhiều liên lụy.
Lão giả hiển nhiên cũng chú ý tới các pháp đàn, dừng lại trên không một tòa phật tự, nhưng không xâm nhập vào bên trong, chỉ hứng thú dạt dào quan sát một lúc lâu, rồi mới rời đi.
Các tăng nhân trong phật tự hoàn toàn không biết phía trên có người dò xét, nhưng Chu Tước - kẻ đang tọa trấn phân đàn Tây Thổ lúc này, lông tơ toàn thân dựng đứng lên!
Sau khi tiến vào Tây Thổ, Nguyên Mâu và lão giả tóc trắng đều không che giấu khí tức.
Theo đàn trận ngày càng hoàn thiện, người trấn đàn có thể mượn pháp đàn trung tâm, cảm nhận được từng chỗ pháp đàn khác, cùng với những biến hóa xung quanh.
Lúc Nguyên Mâu và lão giả tóc trắng đi ngang qua pháp đàn, Chu Tước phát hiện ra hai đạo khí tức cường đại, đang tiến vào Phong Bạo Giới.
Đối phương không hề kiêng dè, hơn nữa, một trong hai đạo khí tức kia lại cực kỳ hùng hậu, ngay cả pháp thân của Tần Tang cũng không thể so sánh, cảnh giới như thế nào, không cần nói cũng biết.
Một vị cường giả đỉnh cao, vào lúc này xâm nhập Phong Bạo Giới, e là không phải là dấu hiệu tốt lành gì.
Chu Tước cũng không rõ ràng, đàn trận hiện tại tuy chưa thể phát động toàn bộ uy năng, nhưng để nó đích thân ra ngoài ngăn cản đối phương, tuyệt đối không thể nào!
Nó lập tức thôi động cấm chế, dẫn động pháp đàn, báo tin tức này cho pháp thân Tần Tang đang tọa trấn chủ đàn.
Nguyên Mâu và lão giả tóc trắng nào biết, có một con yêu điểu bị bọn họ dọa đến mức hồn phi phách tán.
Rời khỏi phật tự, tiếp tục đi về hướng đông.
Sắp đến Đại Bi Thiền Tự, thần sắc lão giả khẽ động, đột nhiên dừng lại, nhìn về phía xa, bỗng nhiên thi triển độn pháp, tốc độ tăng vọt, phá không đi, chỉ để lại một câu:
"Khỉ con, ta đi trước chiếu cố hắn một chút, ngươi chậm rãi theo sau."
Mặt mày Nguyên Mâu méo xệch, trong lòng gào thét: "Lão tổ tông, ta đã trưởng thành rồi!"
"Khỉ con" là nhũ danh của gã, bởi vì lúc mới sinh ra, dáng vẻ của gã rất giống khỉ, một vị lão tổ tông nào đó bèn thuận miệng đặt cho gã cái tên thân mật này.
Bất quá, từ khi gã bước vào Không Cảnh, gần như không ai dám gọi gã bằng cái tên này.
Nhưng vị này, vị này...
Nguyên Mâu không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ.
Biên giới sa mạc.
Tần Tang đang ngự không bay nhanh.
Trong tay hắn có một vật, là một tòa tiểu tháp ba tầng, giống như được chạm khắc từ thủy tinh, tinh xảo tuyệt đẹp.
Đây chính là bảo vật mà Tư Lục tế luyện, tên là Đoạn Không Linh Tháp, có thể hạn chế Hỗ chuyển thuật của Ti U tộc, nhưng muốn phát huy uy năng lớn nhất của bảo vật này, nhất cử chém giết đối thủ, cần phải nắm bắt thời cơ cực kỳ chính xác, vận dụng cũng không hề dễ dàng.
Tần Tang đang cố gắng lĩnh hội bảo vật này, hy vọng có thể nắm giữ được pháp môn sử dụng, vận dụng vào trong Lôi Đàn.
Đang mải mê nghiên cứu Đoạn Không Linh Tháp, Tần Tang bỗng nhíu mày, hắn vừa mới tuần tra trên mặt đất, nhận được tin tức, lập tức chạy tới.
Theo như Chu Tước miêu tả, người đến có hai vị, một trong số đó hẳn là Nguyên Mâu.
Nguyên Mâu không hồi âm thư của hắn, lần này không nói mà tới, lại còn mang theo một cao thủ thần bí, không biết có ý đồ gì.
Tần Tang tin tưởng Nguyên Mâu sẽ không vô duyên vô cớ gây bất lợi cho hắn, hơn nữa còn có Thiên Mục Điệp với Hư Huyền thần quang hộ tống, lần này là bản tôn đích thân đến.
Đang phi độn, Tần Tang đột nhiên cảm nhận được một đạo khí tức xa lạ đang tới gần, trong lòng giật mình, lập tức cất Đoạn Không Linh Tháp vào Thiên Quân giới, dừng độn quang, trong lòng âm thầm cảnh giác.
Một lát sau, Tần Tang đột nhiên quay đầu, nhìn về phía khu rừng rậm rạp một bên, đồng thời nghe thấy có người lên tiếng hỏi:
"Ngươi tu luyện thần thông phật môn, lại xây dựng pháp đàn đạo gia, rốt cuộc là đệ tử phật môn hay truyền nhân đạo môn?"
Chỉ thấy trong rừng có một gốc cổ thụ, trên tán cây, không biết từ lúc nào xuất hiện một lão giả tóc trắng, khoanh chân ngồi trên chạc cây, bộ râu dài rủ xuống giữa hai chân.
Lão cầm lấy hồ lô màu đỏ, mở nút rượu ra, lập tức một mùi rượu nồng nặc tỏa ra.
Mùi rượu trong nháy mắt tràn ngập cả khu rừng, cỏ cây xung quanh như muốn lay động, chim thú côn trùng hít phải mùi rượu, mặt mày đỏ ửng, thân thể loạng choạng, cuối cùng ngã lăn ra ngủ.
Lão giả đắc ý uống một hớp rượu, đầy hứng thú nhìn Tần Tang.
Tần Tang khẽ nhúc nhích cánh mũi, thầm nghĩ thứ này tuyệt đối không phải là rượu tầm thường, sinh linh trong núi ngửi thấy mùi rượu, không biết có bao nhiêu kẻ có thể khai ngộ, nghịch thiên cải mệnh.
"Bần đạo Tần Tang, xin hỏi tôn hiệu đạo hữu!"
Tần Tang đáp xuống một gốc cổ thụ khác, chắp tay thi lễ, ngữ khí không kiêu ngạo không tự ti.
Trong lòng hắn dấy lên sóng gió.
Trước đó, Tư Lục và Nguyên Mâu không thể nhìn ra lai lịch của Lôi Đàn, vậy mà người này chỉ bằng một câu nói đã vạch trần, hiển nhiên là người này vô cùng am hiểu nhân tộc, không biết lai lịch ra sao.
"Quả nhiên là truyền nhân đạo môn ..."
Lão giả gật đầu: "Lão phu Nguyên Tượng."
Nguyên Tượng!
Tộc trưởng Chu Yếm nhất tộc!