Chương 3276: Sư phụ Lưu Ly
Chương 3276: Sư phụ Lưu Ly
Dịch: Độc Hành
Nguyên Tượng tộc trưởng che che giấu giấu, để lộ ra tin tức vô cùng ít ỏi, hắn không thể nào phỏng đoán, rốt cuộc Tử Vân Sơn là thế lực nào. Bất quá, có thể để cho Nguyên Tượng tộc trưởng thận trọng như thế, Tử Vân Sơn chí ít không kém gì Chu Yếm tộc.
Dựa theo lời Nguyên Tượng tộc trưởng, sư phụ Lưu Ly chính là cao nhân Đạo môn, Tử Vân Sơn đại khái cũng là thế lực do Đạo môn dẫn đầu.
"Có quan hệ với Đạo Đình hay không?"
Khó trách Tần Tang lại có suy nghĩ này, Phong Bạo Giới và Phù Lục Giới đều theo Nghiệt Hà phi thăng Đại thiên, cũng đều ẩn giấu đại bí mật, nhiều điểm giống nhau, rất khó không khiến người ta liên hệ cả hai với nhau.
Đạo Đình sau khi phi thăng Đại thiên trốn vào thế ngoại, ít ai biết, có giống như Phong Bạo Giới, cũng rơi vào gần Vụ Hải hay không?
Những điều này chỉ là Tần Tang suy đoán, không có chứng cứ, nghe ngữ khí của Nguyên Tượng tộc trưởng, sư phụ Lưu Ly càng giống là truyền nhân của Đan Đỉnh phái hơn.
Lấy những điều tai nghe mắt thấy của Tần Tang từ khi tiến vào Đại thiên thế giới, tại Đạo môn, cũng không nghe đồn Đan Đỉnh phái và Phù Lục Phái công khai đoạn tuyệt, hai phái không hợp, càng nhiều là người ngoài thông qua lý niệm tu hành khác biệt giữa hai phái, mà đưa ra suy đoán.
Cùng là Đạo môn, thái độ Đan Đỉnh phái đối với truyền nhân của Đạo Đình là thế nào?
Phong Bạo Giới được vị kia coi trọng, bây giờ lại trở thành đạo tràng của hắn. Hắn nhất định phải cân nhắc thận trọng, thời gian tới nên dùng thân phận nào để đối mặt với sư phụ Lưu Ly.
Thân phận chính thống nhất của hắn, cũng là thân phận có thể đem ra được, không thể nghi ngờ là Tiên quan Đạo Đình, sứ quân Chính tam phẩm Ngũ Lôi Viện!
Lúc trước, Đệ nhất Kiếm thị để Trương Chân Quân trao tặng hắn chức quan này, chính là muốn hắn tại thời khắc nguy cấp, dùng để chấn nhiếp người ngoài.
Dù thực lực Đạo Đình đại tổn, một mực ẩn thế không ra, nhưng ngoại nhân không rõ nội tình Đạo Đình, theo bọn họ nghĩ, Phù Lục Phái vẫn có thể bình khởi bình tọa với Đan Đỉnh phái, là một trong những thế lực lớn tối cao của Đại thiên thế giới.
Mưu hại một vị Tiên quan Chính tam phẩm, chỉ cần cân nhắc đến phản ứng của Phù Lục Phái là đủ.
Ngày nay, nhân tộc Đại Chu, Bát đại Thiên Châu, tại Càn Châu thi hành chế độ Thiện công, cùng chế độ Thần đình của Đạo Đình có công hiệu dị khúc đồng công, tại một ít phương diện thậm chí còn hơn.
Lúc thời thế thay đổi, Đại thiên thế giới ngày nay đã không còn bài xích Đạo Đình lớn như vậy.
Trước khi đến Vụ Hải, Tần Tang đã cân nhắc qua, thời điểm cần thiết có thể xuất ra thân phận này.
Đang suy nghĩ, một đạo khí tức quen thuộc từ đằng xa bay tới, chính là Nguyên Mâu.
Nguyên Mâu hạ xuống, thấy bầu không khí giữa tộc trưởng và Tần Tang cũng không khẩn trương, thần sắc hơi chậm lại, chắp tay, thản nhiên nói: "Đoạn thời gian trước nhận được tín phù của đạo hữu, vừa vặn đặc sứ của Ti U tộc phái tới bái phỏng, ta định điều tra rõ chân tướng, rồi trả lời đạo hữu."
Tần Tang đáp lễ: "Nguyên đạo hữu phí tâm, Nguyên Tượng tộc trưởng đã nói rõ tình hình với bần đạo, lần này là bần đạo lỗ mãng, gây ra sai lầm lớn. Quả đắng này chỉ có thể tự mình nuốt xuống, không dám liên lụy người vô tội, lại không dám để Nguyên Tượng tộc trưởng vì bọn ta mà phá hư quy củ, tổn hại uy danh Chu Yếm tộc."
Nguyên Mâu thấy Tần Tang quyết tâm muốn đối nghịch với Ti U tộc, không khỏi giật mình, nhìn về phía Nguyên Tượng tộc trưởng.
Nguyên Tượng tộc trưởng nheo lại đôi mắt say khướt, cẩn thận đánh giá Tần Tang, tay vuốt râu dài nói: "Ngươi đúng là rất có đảm lược."
Tần Tang nói một tiếng không dám: "Địch mạnh ta yếu, bần đạo không phải kẻ không biết nặng nhẹ, có một yêu cầu quá đáng, mặt dày muốn nhờ, không biết Nguyên Tượng tộc trưởng có thể xem ở mặt mũi vị kia, tương trợ một hai hay không."
Nguyên Tượng tộc trưởng nhấp một ngụm rượu, từ chối cho ý kiến nói: "Nói nghe một chút."
Tần Tang không khách khí chút nào nói: "Nếu như Ti U tộc lần này phái tới cao thủ không nhiều, chúng ta còn có thể miễn cưỡng ứng phó. Ngoài ra, không biết có thể mời Nguyên Tượng tộc trưởng kéo dài đại quân Ti U tộc chí ít ba tháng không?"
"Ba tháng? Việc này không khó! Về phần thực lực người mà Ti U tộc phái tới, thượng cổ minh ước tự có điều lệ, chỉ cần bọn hắn không uy hiếp tộc ta, lão phu cũng không thể làm quá phận."
Nguyên Tượng tộc trưởng từ trên cành cây đứng dậy, hai mắt lóe lên tinh quang, "Ngươi thật sự có nắm chắc, không cần tránh né mũi nhọn?"
Tần Tang nghiêm túc, chắp tay nói: "Bần đạo nguyện thử một lần!"
Biết được những chuyện ẩn giấu này, trận chiến này đã mang một ý nghĩa khác, không chỉ phải đuổi đi kẻ địch, còn phải chứng minh với sư phụ Lưu Ly, bản thân có thể che chở Phong Bạo Giới, lấy Phong Bạo Giới làm đạo tràng của mình!
"Tốt! Có đảm phách! Lão phu rửa mắt đợi!"
Nguyên Tượng tộc trưởng dùng gậy gỗ trong tay điểm nhẹ vào hư không, mây mọc dưới chân, ngồi trên mây bay đi.
Nguyên Mâu không đi cùng tộc trưởng, tiếc hận nói: "Thời khắc nguy nan, thực sự không nên luận bàn với đạo hữu, để tránh đạo hữu phân tâm. Đạo hữu còn có gì cần, cứ việc nói, lão phu không thể trực tiếp ra tay giúp đỡ, nhưng một chút việc nhỏ vẫn có thể làm được, không tính là phá hư quy củ."
"Đuổi đi đại địch, bần đạo nhất định sẽ cùng đạo hữu đánh một trận thống khoái!"
Tần Tang cảm kích, xúc động hứa hẹn, sau đó không chút khách khí, đưa ra một ít linh vật cần thiết cho đại chiến.
Nguyên Mâu liên tiếp gật đầu, ghi lại từng cái.
Cuối cùng, Tần Tang nghĩ tới một chuyện: "Nguyên đạo hữu không cần phải đi Trường Hữu Tộc khuyên giải nữa, tộc trưởng Dân Trác kia khư khư cố chấp, chắc là đã được Ti U tộc hứa hẹn, không có khả năng quay đầu."
Nói không chừng là Trường Hữu Tộc để lộ bí mật, dẫn Ti U tộc tới, nhưng bây giờ truy cứu những thứ này cũng vô dụng.
Nguyên Mâu thở dài: "Trường Hữu Tộc và Ti U tộc đều có oán hận với các ngươi, song phương liên hợp, là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Về tình về lý, chúng ta không tiện nhúng tay vào, đạo hữu có thể thông cảm thì tốt rồi."
Sau một phen nói chuyện, Nguyên Mâu cũng cáo từ Tần Tang.
Tiễn Nguyên Mâu đi, Tần Tang suy nghĩ một chút, một mình đi về phía Bắc Hải, sau đó không lâu thì tiến vào Ẩn Nhật Cảnh, đi tới Huyền Thiên cung.
Phân đàn Bắc Hải do Tố Nữ tọa trấn, cung chủ Huyền Thiên cung Đồng Linh Ngọc đang phụ tá Tố Nữ.
Tần Tang bay qua nửa Ẩn Nhật Cảnh, Thính Tuyết Lâu đã hiện ra từ xa.
Địa hình phụ cận Thính Tuyết Lâu cũng không vì phi thăng mà sinh ra thay đổi lớn, quần phong bạc đầu, hàn khí bức người.
Đại trận Thính Tuyết Lâu tỏa ra sương mù trắng xóa, che lấp sơn môn, nhưng lại không thể nào ngăn được ánh mắt của Tần Tang.
Hắn dừng lại ở Thính Tuyết Lâu không lâu, nhưng ký ức lại vô cùng rõ ràng, từng màn trên khánh điển đại hôn lần trước như hiện ra trước mắt.
Đó là một hôn lễ giả, nhưng lại là lần đại hôn duy nhất trong đời hắn. Đến bây giờ, thật thật giả giả cũng khó mà nói rõ.
Hắn hiện ra thân hình ở ngoài sơn môn, lập tức kinh động tu sĩ Thính Tuyết Lâu.
Lâu chủ Thính Tuyết Lâu vẫn là Sư Tuyết, đang kiến tạo pháp đàn, nhận được tin tức, vội vàng nghênh đón Tần Tang vào đại điện chưởng môn.
"Muội phu đến rồi!"
Sư Tuyết cười tủm tỉm, cũng không đối đãi với Tần Tang như cao thủ Luyện Hư.
Nàng đã nghe được không ít lời đồn từ Yểm Nguyệt am.
Vân Tâm sư thái lão luyện thành thục, chắc hẳn sẽ không lan truyền tin đồn về sư muội.
Hai người này nói không chừng đã sớm giả thành thật, chỉ là tính tình mỗi người thận trọng, nên chưa công khai mà thôi.
Tình cảm là không làm giả được, những năm qua, sư muội đối xử với Thanh Dương Quan còn hơn cả Huyền Thiên cung và Yểm Nguyệt am, coi mấy đứa nhỏ Lý Ngọc Phủ như con ruột.
Nàng không chỉ một lần, vào lúc không có ai, nhìn thấy bóng lưng cô tịch của sư muội. Cuối cùng cũng đã mây tan trăng sáng, khổ tận cam lai, nàng cũng cảm thấy cao hứng thay cho hai người.
"Muội phu mau mời ngồi, đây là linh tửu các ngươi đã uống lúc thành hôn năm đó, thử xem hương vị có còn giống năm đó không?" Sư Tuyết đích thân cầm bầu rượu lên, rót cho Tần Tang một chén.
Tần Tang bưng chén rượu lên, cẩn thận nhấp một ngụm, nhưng không đánh giá gì, đặt chén ngọc xuống nói: "Theo lệ cũ, thủy triều của Vùng đất ô trọc rút xuống, hẳn là trong vòng mấy năm tới."
Thấy Tần Tang nói đến chính sự, Sư Tuyết thu hồi nụ cười.
Nàng đoán được Tần Tang thật sự muốn nói gì, nghiêm mặt nói: "Sư muội trước khi đi đã tự mình nói, sẽ trở về trước khi thủy triều rút xuống."
Tần Tang bấm ngón tay tính toán, tính từ lúc hắn trở lại Phong Bạo Giới, đã hơn bảy mươi năm.
Khoảng cách mỗi lần thủy triều của vùng đất ô trọc rút xuống, đại khái khoảng trăm năm, nhưng cũng có thể chênh lệch vài năm.
Nếu như sớm một chút, cuối năm nay có khả năng thủy triều sẽ rút. Nếu muốn vạn vô nhất thất, năm nay Lưu Ly nên trở về.
Biết được phía sau Lưu Ly còn có một vị sư phụ cao nhân, Tần Tang không lo lắng cho an nguy của nàng, đồng thời xuất phát từ nội tâm cảm thấy cao hứng thay cho Lưu Ly, nàng có thể có được cơ duyên này.