Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 3277 - Chương 3277: Đại Binh Tiếp Cận

Chương 3277: Đại binh tiếp cận Chương 3277: Đại binh tiếp cận

Dịch: Thanh Kỳ

Chắc Lưu Ly sẽ về không kịp, mà Tần Tang cũng muốn, giải quyết xong việc này, trước khi nàng trở về, xem như đón nàng về nhà.

Tần Tang gật đầu, hỏi: "Sau khi Lưu Ly đột phá Hóa Thần, nàng ấy có đổi tu công pháp khác không?"

"Không." Sư Tuyết lắc đầu: "Băng Phách Thần Quang của sư muội hiện tại đã đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa, còn lấy được rất nhiều kỳ công. Sao muội phu lại hỏi vậy?"

"Trước khi trở về, ta tìm được một ít bảo vật, sẽ giúp ích cho Lưu Ly."

Tần Tang tùy ý giải thích, trong lòng thầm nghĩ, vị kia không để Lưu Ly đổi tu công pháp. Không biết do Lưu Ly không muốn đổi, hay do vị kia cũng là cường giả tu luyện Hàn Băng đạo.

Lưu Ly được đối phương coi trọng, nhất định là có nguyên nhân, đương nhiên thiên phú của nàng cũng thuộc hàng siêu quần bạt tụy.

Sư Tuyết vui mừng nói: "Muội phu thật có lòng, không uổng công sư muội vất vả như thế."

Tần Tang lại cùng Sư Tuyết trò chuyện một lúc, nhưng không biết thêm tin tức gì hữu dụng, không ngờ Lưu Ly lại che giấu kỹ đến vậy, ngay cả Sư Tuyết cũng không phát hiện dị thường.

… …

Chu Yếm tộc.

Trước đại điện Na Di.

Bầu không khí ngưng trọng, tràn ngập sát khí.

Vô số tinh nhuệ của Chu Yếm tộc, mặc giáp trụ chỉnh tề, bày trận trước đại điện, đằng đằng sát khí.

Vô số ánh mắt nhìn chằm chằm về phía đại điện Na Di, bên trong yên tĩnh đến lạ thường.

Đột nhiên, một luồng khí thế mạnh mẽ xuất hiện trong cảm nhận của mọi người, cỗ khí thế này không thuộc về một người, mà do khí thế của rất nhiều người chồng chất lên nhau.

Muốn dung hợp thành một như vậy không hề dễ dàng, nhất định phải trải qua tôi luyện kỹ lưỡng.

Cảm nhận được cỗ khí thế này, ánh mắt các binh tướng Chu Yếm tộc sáng lên, giống như gặp phải đối thủ đáng coi trọng, trong mắt hiện lên chiến ý.

Không cần hạ lệnh, cả đám cùng lúc bộc phát khí thế, như núi kêu biển gầm, áp tới đại điện Na Di.

'Ầm!'

Trong hư không như có cơn sóng ngầm cuồn cuộn, may mà đại điện đủ kiên cố, vẫn sừng sững bất động.

Người bên trong điện vừa muốn đi ra, bỗng chốc khựng lại, mỗi lần đại trận khởi động đều có hạn chế về số lượng, người đến nhất định không bằng số lượng binh tướng Chu Yếm tộc bên ngoài.

Khí thế lập tức bị áp chế, như ánh nến trong gió, gần như bị dập tắt, nhưng cuối cùng vẫn ngưng tụ thành một đoàn, kiên cường không chịu khuất phục.

Tiếp theo, bọn họ muốn động, như muốn phản kích.

Lúc này, có một người đi ra khỏi đại điện.

Người này tóc bạc trắng như tuyết, nhưng dung mạo lại như thanh niên, tiên phong đạo cốt, giữa mi tâm có một viên châu, bên trong viên châu phong vân biến ảo, toát lên vẻ thần bí khó lường.

Đứng giữa hai luồng khí thế va chạm, nhưng thanh niên vẫn thong dong, hoàn toàn không bị ảnh hưởng.

Thanh niên đứng sừng sững trước cửa điện, chắp tay sau lưng, ánh mắt đảo qua đám binh tướng Chu Yếm tộc, sau đó ngẩng đầu nhìn trời.

Ánh mắt của thanh niên sắc bén như kiếm, tựa như xuyên thủng tầng mây, nhìn thẳng cửu thiên, cất cao giọng khen: "Không hổ tinh nhuệ của Chu Yếm tộc, hảo khí phách!"

Mặc dù không biết thân phận của vị này, nhưng xem khí độ khi xuất hiện, liền biết là cao thủ tuyệt thế.

Được người này tán thưởng, các binh tướng Chu Yếm tộc đều ưỡn ngực tự hào.

Lúc này, một đạo độn quang từ trên trời giáng xuống. Nguyên Mâu hiện thân, chắp tay với thanh niên: "Vị này hẳn là đại cung phụng của Hàn Giang Lô gia rồi? Tại hạ Nguyên Mâu."

"Chính là lão phu!"

Đại cung phụng không bởi vì tu vi mà xem thường Nguyên Mâu, đáp lễ lại: "Lần này thảo phạt nghịch tặc, Lô vương ngự giá thân chinh, Ti Hoàng cũng phái thiếu sư đến trợ trận, hạ lệnh cho lão phu làm tiên phong. Quấy rầy bảo địa, mong thứ lỗi."

"Thiếu sư?"

Trong lòng Nguyên Mâu giật mình, không ngờ Ti Hoàng lại phái cả thiếu sư đến.

Thiếu sư là cánh tay phải đắc lực của Ti Hoàng, uy danh hiển hách, tu vi không thua kém gì vị đại cung phụng này.

Nói cách khác, Ti U tộc ít nhất phái đến hai vị cường giả hậu kỳ, còn trung kỳ và sơ kỳ thì không biết bao nhiêu mà kể.

Thầm lau mồ hôi cho Tần Tang, nhưng ngoài mặt Nguyên Mâu vẫn điềm tĩnh nói: "Trước đó, tộc ta đã cùng sứ giả bên các vị định ra khế ước, hy vọng các vị cẩn thủ quy củ, lão phu sẽ đích thân giám sát."

"Nên như vậy!"

Đại cung phụng mỉm cười ôn hòa, sau khi nói xong, liền ra lệnh cho đội tiên phong ra khỏi đại điện.

Tiên phong đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, nhưng đối mặt với ánh mắt của các binh tướng Chu Yếm tộc, bọn họ vẫn cảm thấy áp lực cực lớn, run sợ đi qua bọn họ, ra khỏi núi bày trận chờ đợi.

Ngay sau đó, đại trận Na Di lại được dẫn động, từng đội đại quân lần lượt được truyền tống đến.

Chân trời nhanh chóng bị nhuộm đen, cờ xí bay phấp phới, dần dần sánh ngang với số lượng binh tướng của Chu Yếm tộc.

Đại cung phụng nghiêm cấm bọn họ xung đột với Chu Yếm tộc, chỉ được phép áp chế khí thế của bản thân, mặc cho Chu Yếm tộc lấn lướt.

Không biết đã có bao nhiêu tinh nhuệ được truyền tống đến, bỗng nhiên một chiếc loan giá từ trong đại điện bay ra, lụa mỏng buông xuống, mơ hồ thấy được bên trong có một vương tọa, bóng người ẩn hiện, bên cạnh vương tọa còn có một người đang ngồi, khí tức sâu không lường được.

"Tham kiến Lô vương! Vị này là đạo hữu Nguyên Mâu." Đại cung phụng bước lên hành lễ, giới thiệu Nguyên Mâu.

"Làm phiền Nguyên đặc sứ rồi." Giọng nói của Lô vương êm dịu, không hề uy nghiêm như trong tưởng tượng.

Loan giá bay đến trước đại quân, im lặng chờ đợi.

Sau đó, lại có thêm nhiều đội tinh nhuệ Ti U tộc đi ra từ đại điện, mi tâm Nguyên Mâu dần dần nhíu lại, muốn nói lại thôi.

Đúng lúc này, đột nhiên có một đạo kim quang từ trên trời giáng xuống, sáng chói đến cực điểm, xé toạc cả màn đêm.

Sắc mặt đại cung phụng hơi đổi, ngón tay khẽ run, nhưng không có bất kỳ động tác nào, mặc cho đạo kim quang rơi xuống trước mặt, hóa thành một cây bảo côn, như một bức tường, chắn ngang cửa điện.

Bên trong điện, một tên cao thủ Không cảnh nhị trọng định bước ra, không khỏi biến sắc, lưng toát mồ hôi lạnh.

"Đủ rồi! Những người còn lại trở về đi." Một giọng nói mơ hồ từ trên trời truyền đến.

Hai mắt đại cung phụng sáng lên, nhận ra chủ nhân của cây côn này, số lượng đã vượt quá ước định, nhưng lão vẫn không lên tiếng ngăn cản.

Đây là một lần thăm dò, không ngờ lại kinh động đến cả tộc trưởng Nguyên Tượng.

"Các ngươi trở về đi, nói với những người phía sau, không cần đến nữa." Đại cung phụng phẩy tay.

"Vâng!"

Những người bên trong đại điện không dám cãi lời, xám xịt rút lui.

… …

Trên một ngọn núi cao chót vót.

Núi non hùng vĩ, cảnh đẹp như tranh vẽ.

Bên trong núi, trong một lương đình, có hai người đang đánh cờ, một người mặc bạch bào, tóc bạc trắng như tuyết, nhưng lại có một đôi mắt sáng ngời như sao, toát lên vẻ uy nghiêm.

Đối diện là một nam tử trẻ tuổi, giống như đang gặp phải nan đề, cau mày trầm tư, phía sau còn có một người đang đứng, dung mạo có chín phần giống nam tử, hai người hẳn là huynh đệ.

Đúng lúc này, nam tử trẻ tuổi đang cầm quân cờ bỗng quay đầu nhìn ra ngoài núi, kinh ngạc nói: "Bá phụ quả nhiên liệu sự như thần, tộc trưởng Nguyên Tượng thật sự đã ra tay!"
Bình Luận (0)
Comment