Chương 3281: Chuẩn bị đại chiến
Chương 3281: Chuẩn bị đại chiến
Dịch: Thanh Kỳ
Tần Tang đảo mắt nhìn quanh, nhận ra bọn họ có lo âu, có bất an, nhưng không hề bối rối.
Những năm qua, Tần Tang giống như một vị vua không ngừng khuếch trương thế lực, gây áp lực, khiến cho các tộc tại Phong Bạo giới phải dốc toàn lực chuẩn bị cho chiến tranh, tình huống này nằm trong dự liệu của hắn.
Tần Tang thản nhiên nói: ''Đi thôi, cứ theo kế hoạch mà hành động.''
''Tuân lệnh!''
Thấy Tần Tang vẫn bình tĩnh, mọi người yên tâm hơn, ai nấy đều lui xuống, lo liệu chức trách của mình.
Tần Tang rời khỏi Thanh Dương quan, đi về phía tây thổ, tìm gặp Tư Lục.
''Tần huynh!''
Tư Lục đứng dậy nghênh đón, thần sắc ngưng trọng. Trước đó, Tần Tang đã thông qua pháp đàn báo cho bọn họ biết tình hình thực tế.
Thời khắc này, toàn bộ Phong Bạo giới từ trên xuống dưới đã bắt đầu chuyển động. Các lộ đại quân hướng tây thổ tập kết, các vị đàn chủ Phân đàn đều đã về vị trí, vận sức chờ phát động.
Tư Lục nhịn không được hỏi: ''Tần huynh có tra được Lô gia phái ai tới không?''
''Đạo hữu xem là biết.''
Nói xong, Tần Tang lấy viên thủy tinh ra, rót chân nguyên vào, kích hoạt ảnh lưu niệm, ghi lại cảnh tượng đại quân Ti U tộc đang chuyển hướng mà đến.
Khi nhìn thấy người đầu tiên bước ra khỏi đại điện Na Di, Tư Lục trầm giọng nói: "Kẻ này chính là đại cung phụng của Lô gia!"
Tần Tang nheo mắt nhìn kỹ, thủy tinh chỉ có thể ghi lại hình ảnh bên ngoài, có thể thấy khí độ của vi đại cung phụng này rất bất phàm, nhưng cũng không nhìn ra được gì hơn.
Tần Tang hỏi: ''Ngươi biết gì về đại cung phụng?''
''Thực lực của tộc ta phần lớn dựa vào bạn thú. Đại cung phụng từng sử dụng hai đầu bạn thú, đều có thực lực bất phàm, thần thông của chúng đều được ghi chép lại. Vẫn còn hai đầu bạn thú khác, ngay cả trong điển tịch của tộc ta cũng không có ghi chép, thần thông vô cùng hiếm gặp, không rõ đối phương có được bằng cách nào. Năm đó, khi đại loạn xảy ra, Hạ Thường Thị từng nói, may mắn là bọn họ chạy thoát kịp thời, không bị đại cung phụng chặn đường, nếu không chắc chắn không thể thoát được..."
Tư Lục dùng truyền âm thuật, nhanh chóng thuật lại những gì mà mình biết.
Đang nói chuyện, càng ngày càng nhiều người của Ti U tộc bước ra khỏi đại điện, Tư Lục lại nói: "Người đó chính là Lô Càn, đại tướng dưới trướng Lô vương!"
Tần Tang gật đầu: ''Lúc trước người giao thủ với ta là đối phương!''
Không lâu sau khi Lô Càn xuất hiện, một chiếc loan giá xuất hiện trong tầm mắt bọn họ.
''Đó là bảo tọa của Lô vương, là một kiện dị bảo được truyền thừa từ thời Hàn Giang Lô gia, người bên cạnh Lô vương chắc hẳn là Thiếu sư. Ta không biết nhiều về người này."
Mặc dù chỉ là ảnh lưu niệm, nhưng khi nhìn thấy địch quân hùng mạnh như vậy, Tư Lục không khỏi biến sắc.
Lúc tộc trưởng Nguyên Tượng ra tay, những người của Ti U tộc trong điện bị buộc phải rút lùi, trong mắt Tư Lục lóe lên tinh quang: ''Đều là tinh nhuệ của Hàn Giang Lô gia, không có thân vệ của Ti hoàng!"
''Nói như vậy, Hoàng gia chỉ phái một mình Thiếu sư tới đây?''
Tần Tang trầm tư suy nghĩ, đây không thể nghi ngờ là một tin tốt, cho thấy Hoàng gia vẫn chưa hoàn toàn ngả về phía Hàn Giang Lô gia. Không thì với nội tình của Hoàng gia, nếu toàn lực tấn công, cho dù hắn dựa vào lôi đàn, cũng khó mà không tránh khỏi một trận ác chiến.
Chỉ cần đánh trọng thương Lô gia, thái độ của Hoàng gia có khả năng sẽ thay đổi.
''Đại quân đã đến gần, chẳng mấy chốc sẽ tới nơi. Chúng ta nên chuẩn bị kỹ càng, quét dọn sân nhà.''
Tần Tang dừng một chút, nhìn về phía tây, ngữ khí thản nhiên: ''Chờ đợi khách quý ghé thăm!''
... …
Vào lúc Phong Bạo giới đang gõ trống khua chiêng, chuẩn bị chiến đấu, đại quân Ti U tộc đang tiến về phía đông.
Để tránh quấy rầy các bộ tộc ven đường, bọn họ đi theo một tuyến đường hơi vòng vo, vượt qua hàng vạn dặm, ngày đêm gấp rút, cuối cùng cũng sắp đến lãnh địa của Trường Hữu tộc.
Bên ngoài lãnh địa của Trường Hữu tộc có sương mù bao phủ, trùng trùng điệp điệp, địa thế phức tạp, có không ít tu sĩ lựa chọn tới đây tìm kiếm bảo vật, truy cầu cơ duyên, nhưng lúc này, trong phương viên vạn dặm đều không nhìn thấy một bóng người.
Trên mặt biển bỗng nhiên hiện ra từng mảng từng mảng bóng đen, từng chiếc từng chiếc pháp chu đi theo một chiếc loan giá, đang ngự không mà đi, không chút nào che giấu, mang theo kinh đào hải lãng, khí thế kinh người.
"Vù!"
Đi vào một vùng sương mù, loan giá bỗng nhiên dừng lại.
Bên trong loan giá, tộc trưởng Dân Trác chỉ hướng phía trước: "Bẩm Lô vương, xuyên qua vùng sương mù này chính là lãnh địa của tộc ta, binh sĩ trong tộc đã túc trực, nguyện nghe Lô vương phân phó!"
Khi đại quân xuyên qua màn sương mù, đi vào vùng phụ cận Thánh Mộc Nguyên, quả nhiên như lời tộc trưởng Dân Trác, phía dưới tinh kỳ san sát như rừng.
Trường Hữu tộc sớm đã tập trung đại quân chờ đợi.
Dân Trác biết rõ, đã bị cuốn vào, Trường Hữu tộc không có khả năng thoát ra, trong tộc chỉ lưu lại một ít tinh nhuệ và những hậu bối thiên tài, những người còn lại đều lên chiến trường, bày ra tư thế quyết tử chiến.
Hai bên đều hiểu, chỉ dựa vào chút thực lực của Trường Hữu tộc, không có bao nhiêu tác dụng, không có khả năng dựa vào bọn họ mà thủ thắng, nhưng thái độ của Dân Trác vẫn khiến cho Lô vương hài lòng.
Lô vương hạ lệnh: "Bản vương cảm nhận được quyết tâm của tộc trưởng Dân Trác. Lô Càn, ngươi theo tộc trưởng Dân Trác, xuống dưới lựa chọn một số cao thủ, hợp nhất tiến lên. Ừm, dẫn thêm người đi theo phía sau, phô trương thanh thế của chúng ta."
Lô Càn và Dân Trác lĩnh mệnh rời đi.
Việc hợp nhất rất nhanh hoàn thành, những cao thủ được chọn lựa bị Lô Càn mang đi, bên cạnh Dân Trác chỉ còn hai thân tín.
Dân Trác gọi một người trong đó đến gần, bày ra cấm chế cách âm, hỏi: "Trong khoảng thời gian ta rời đi, vùng đất ô trọc có biến hóa gì không?"
Người kia lắc đầu nói: "Ô trọc khí vẫn chưa rút đi."
Dân Trác nhíu mày, rơi vào trầm tư.
"Tộc trưởng không phải lo lắng." Người kia cẩn thận nói: "Đại quân Ti U tộc đã đến gần, những ngoại tộc kia tự thân khó bảo toàn, sẽ không còn tâm trí đâu mà tranh giành thanh linh khí với chúng ta. Lần này, chúng ta nhất định sẽ chiến thắng trở về!"
"Ánh mắt thiển cận!"
Dân Trác hừ lạnh một tiếng: "Ngoại tộc bị diệt, thanh linh khí sẽ bị lộ ra, đến lúc đó tranh giành với chúng ta chính là Chu Yếm tộc và Ti U tộc, bọn chúng sẽ chia cho tộc ta bao nhiêu? Chỉ có nắm giữ nguồn gốc của thanh linh khí, tộc ta mới có hi vọng tranh thủ càng nhiều lợi ích, tốt nhất đào nguồn gốc ra, độc chiếm cơ duyên!"
Tiếp theo, Dân Trác đổi giọng: "Huống hồ, ngươi làm sao biết những ngoại tộc kia không có cách nào chống lại Ti U tộc?"
Nghe vậy, người kia biến sắc: "Những ngoại tộc kia chỉ có thêm hai tên cường giả Không cảnh nhị trọng, làm sao chống lại được Ti U tộc?"
"Nếu thật sự đơn giản như vậy, Lô vương hà tất phải tự mình dẫn quân đến đây, còn mời cả Thiếu sư của Hoàng tộc đến trợ trận? Rửa mắt mà chờ xem!"
Dân Trác xoay người, bay về phía loan giá, trên đường vẫn đang suy nghĩ khi nào ô trọc khí mới rút đi.
Ông hiểu rõ tình thế của Đại Dư Tiên sơn, hôm nay chính là thời cơ để hổ mọc thêm cánh, nhưng với tình hình hiện nay, muốn chiếm lấy Đại Dư Tiên sơn, chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.
Đối với ông mà nói, cục diện tốt nhất chính là chiến cuộc rơi vào bế tắc, những ngoại tộc kia vẫn chưa bị tiêu diệt, cũng không rảnh phân tâm, ông sẽ tìm cơ hội thoát ra ngoài, âm thầm đi đến vùng đất ô trọc.
Nếu như những ngoại tộc kia bị diệt trước khi ô trọc khí rút đi, hoặc ngược lại đánh tan đại quân Ti U tộc, kế hoạch của ông sẽ thất bại.
Trường hợp sau gần như không có khả năng xảy ra, như vậy phải làm sao để dẫn dắt hai bên, khiến bọn họ giằng co với nhau, chính là một loại khảo nghiệm đối với ông.
Dân Trác đích thân nghênh đón đại quân Ti U tộc, vì muốn quan sát thái độ của bọn họ đối với cuộc chiến lần này.
Trên đường chứng kiến tất cả, đều cho thấy, Lô vương vô cùng coi trọng những ngoại tộc kia, bằng chứng là Lô vương đã mang đến hai vị cường giả Hậu Kỳ.
Thực lực của những ngoại tộc kia có thể nhìn ra được chút ít.
Có thể suy đoán, tiếp theo Lô vương sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, nhất định phải nghĩ cách thăm dò hư thực của những ngoại tộc kia, từng bước thăm dò.
Lúc này là lúc ông phát huy tác dụng, chỉ có ông mới hiểu rõ những ngoại tộc kia nhất, Lô vương nhất định sẽ hỏi ý kiến của ông. Trước đó, những tin tức trong ngọc giản, đều là do ông suy nghĩ kỹ càng rồi mới viết xuống.
Đến lúc đó sẽ tung ra tin tức gì, dẫn dắt đại chiến theo hướng nào, chỉ cần hành sự tùy theo hoàn cảnh.
Thậm chí bịa đặt ra cũng không sao, dù sau này bị phát hiện là giả, Lô vương cũng không thể trách tội ông.
Ý niệm trong lòng Dân Trác xoay chuyển, thở phào nhẹ nhõm, thần sắc như thường, bước vào loan giá.