Chương 3282: Vô Định Bát Cực Đồ
Chương 3282: Vô Định Bát Cực Đồ
Dịch: Độc Hành
Bên trong loan giá là một bức tranh huyền ảo, miêu tả phương vị và địa hình của các đại vực trong Phong Bạo Giới. Dân Trác bước vào, nghe thấy Lô Vương và đám người thảo luận phương hướng tấn công.
Lão im lặng lắng nghe hồi lâu, Lô Vương quay sang hỏi: "Dân Trác tộc trưởng chinh chiến với ngoại tộc nhiều năm, chắc hẳn có thượng sách, xin cứ nói thẳng."
Đại cung phụng, Lô Càn, cùng các vị tướng quân dưới trướng Lô Vương đều nhìn về phía Dân Trác, chỉ có thiếu sư nhắm mắt dưỡng thần, chẳng mảy may quan tâm.
Ánh mắt Dân Trác kiên định, trầm ngâm suy tư.
Phong Bạo Giới đại khái chia làm ba khu vực: Đông Hải, Trung Châu và Tây Thổ, hợp thành Trung Châu đại lục, là trung tâm của Phong Bạo Giới, hai khu vực còn lại đều là vùng đất xa xôi.
Lão vừa nghe thấy, ý của Lô Càn là chia quân làm ba đường, do Lô Vương, Đại cung phụng và thiếu sư dẫn dắt, ba lộ đại quân cùng xuất phát, đồng thời tấn công ba khu vực.
Hiện tại, vẫn chưa phát hiện dấu hiệu quân tiếp viện của ngoại tộc, đại quân Ti U tộc đang chiếm ưu thế tuyệt đối.
Điều đáng lo ngại nhất, là số lượng cao thủ Luyện Hư của đối phương vẫn là ẩn số. Nếu Ti U tộc phái người kiềm chế bọn họ, sau đó dốc toàn lực tấn công liều chết, rất có thể sẽ xoay chuyển tình thế, nhất cử định giang sơn.
Nhân địa đều mất, tinh thần của những cao thủ Luyện Hư tất nhiên sa sút, đến lúc đó sẽ nghĩ cách tiêu diệt từng phần.
Tuy nhiên, thiếu sư không hề bày tỏ thái độ gì về việc này, hơn nữa, việc ngoại tộc tan rã quá nhanh cũng không phải là điều Dân Trác mong muốn.
Lão bước lên hai bước, cung kính đáp lời, chỉ vào một vị trí trên hải đồ, thuật lại những trận đại chiến trước kia.
"... Bắc Hải và Trung Châu đại lục có na di trận kết nối, hai nơi có thể kịp thời tiếp viện cho nhau, chỉ có khu vực này, ngoại tộc gọi là Thương Lãng Hải và Yêu Hải, là nơi xa xôi nhất. Năm đó, tộc ta coi đây là mục tiêu, thuận lợi chiếm cứ vùng biển này, đáng tiếc lại bị đối phương đoạt lại. Bất quá..."
Giọng Dân Trác chợt chuyển: "Lúc trước, tại hạ chưa đột phá, đối phương cũng không có cao thủ Luyện Hư, kinh nghiệm trước kia không thể áp dụng cho hiện tại. Năm đó, chúng ta từng bước xâm chiếm, trước chiếm một vùng, sau đó thâu tóm toàn cục, kế sách này là khả thi. Còn hiện giờ, thực lực của ngoại tộc khó lường, pháp đàn chưa từng xuất hiện kia, vị Tần chân nhân kia chắc chắn sẽ không xem trọng việc được mất một khu vực, thậm chí có thể là cạm bẫy."
Lô Vương trầm ngâm suy tư: "Ý của Dân Trác tộc trưởng là, nếu chúng ta chia binh, sẽ trúng kế địch nhân, bị tiêu diệt từng phần?"
"Đó chỉ là suy đoán của tại hạ, không có chứng cứ xác thực."
Dân Trác chắp tay nói: "Căn cứ theo tình báo từ các khu vực, kết hợp với những gì Lô Càn đạo hữu đích thân thăm dò, có thể thấy ngoại tộc đồng thời xây dựng vô số pháp đàn tại các đại vực. Nếu những pháp đàn này thuộc về cùng một trận pháp, ba vực đều nằm trong trận, người điều khiển trận pháp ngồi tại chủ đàn, có thể dẫn dắt thần uy của trận pháp tấn công bất kỳ nơi nào, chúng ta đánh đâu cũng như nhau. Như vậy, chúng ta chia binh tương đương với tự làm suy yếu lực lượng, còn lực lượng của đối phương có thể thông qua trận pháp hội tụ một chỗ, tạo nên cục diện địch mạnh ta yếu!"
Lão dừng lại một chút, sau đó bổ sung: "Tất nhiên, tiền đề là bọn chúng xây dựng chính là sát trận! Nếu pháp đàn chỉ có thể thủ không thể công, vậy chẳng qua chỉ là cái mai rùa, không đáng lo ngại!"
Lô Vương mỉm cười: "Ý kiến của Dân Trác tộc trưởng, trùng hợp với ý của Đại cung phụng. Việc cấp bách hiện nay, là điều tra rõ ràng nội tình của những pháp đàn kia."
Dân Trác vội vàng đáp: "Đại cung phụng liệu sự như thần, chắc hẳn đã có kế sách, tại hạ chỉ là múa rìu qua mắt thợ."
Lô Vương phẩy tay, nhìn về phía hải đồ, đưa tay chỉ vào Tây Thổ, giọng nói hùng hồn: "Đã vậy, chúng ta cứ đường đường chính chính đánh thẳng vào cửa, mục tiêu chính là nơi đây!"
Mọi người đồng thanh lĩnh mệnh.
Lô Càn lạnh lùng nói: "Ta cũng muốn gặp lại vị Tần chân nhân kia! Hy vọng pháp đàn chỉ là hư trương thanh thế, che mắt cho bọn chúng chạy trốn!"
"Bọn chúng muốn chạy, cũng không cần đợi đến bây giờ." Đại cung phụng lắc đầu, bước lên hai bước, thay thế Lô Vương bày binh bố trận.
Đại cung phụng không phân phó nhiệm vụ cho thiếu sư, sau vài lần thăm dò trên đường, thái độ của thiếu sư đã rất rõ ràng.
Lô Càn cùng các tướng lĩnh lĩnh mệnh rời đi.
Đại quân xuất phát, thẳng tiến Tây Thổ, khí thế ngút trời, phong vân biến sắc.
Lô Vương hài lòng gật đầu, trao đổi ánh mắt với Đại cung phụng, Đại cung phụng xoay người, chắp tay với thiếu sư: "Ít ngày nữa sẽ đến Tây Thổ, không biết thiếu sư đại nhân định khi nào thi triển Vô Định Bát Cực Đồ?"
Vô Định Bát Cực Đồ là trận đồ mà Lô Vương cầu xin từ Ti Hoàng.
Tương truyền trận đồ này có uy lực vô cùng to lớn, Lô Vương cầu xin chính là vì đối phó với trận pháp của địch nhân. Vạn nhất địch nhân tập kích bất ngờ, chỉ cần có trận đồ này bảo vệ, sẽ không còn lo lắng bị động ứng chiến, tổn thất nặng nề.
Hoàng gia xem Vô Định Bát Cực Đồ là bảo vật trấn quốc, Ti Hoàng tuy đồng ý cho mượn, nhưng nhất định phải do thiếu sư đích thân điều khiển.
Thiếu sư khẽ mở mí mắt, vẻ mặt uể oải, nói: "Ồ? Chưa giao chiến đã muốn tế ra trận đồ này sao?"
"Tế ra Vô Định Bát Cực Đồ từ sớm, phòng ngừa bất trắc, để kịp thời ứng phó, đợi đến lúc lâm trận, e là không kịp. Trận chiến này không thể kết thúc trong ngày một ngày hai, chúng ta cần Vô Định Bát Cực Đồ tạo thành hậu phương vững chắc, ổn định quân tâm, mới có thể từng bước ép đối phương lộ ra thực lực, ý của Lô vương khi cầu xin Ti Hoàng ban thưởng trận đồ này chính là vì lúc này. Hơn nữa… Nghe nói Vô Định Bát Cực Đồ không dễ thi triển, sau khi triển khai, thanh thế tuy lớn, nhưng uy lực cũng không lập tức đạt đến đỉnh điểm, mà cần phải không ngừng tế luyện, uy lực mới tăng dần, không biết lời đồn này là thật hay giả?"
Tuy là hỏi thăm, nhưng ngữ khí của Đại cung phụng lại vô cùng chắc chắn.
Ánh mắt thiếu sư lóe sáng: "Không ngờ Đại cung phụng am hiểu Vô Định Bát Cực Đồ đến vậy, ngay cả những bí mật này cũng biết. Quả nhiên kiến thức uyên bác, không hổ là người xuất thân từ nơi đó!"
Nghe vậy, Nguyên Mâu và Dân Trác không khỏi liếc nhìn nhau, âm thầm suy đoán nơi mà thiếu sư nhắc đến.
Đại cung phụng cười ha hả, sắc mặt không chút thay đổi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tay áo thiếu sư.
"Được rồi!"
Thiếu sư đứng dậy, trong tay áo lóe lên u quang, một bức tranh cuộn nhỏ màu huyền hoàng bay ra.
Chớp mắt sau, thiếu sư đã xuất hiện bên ngoài loan giá, vung tay áo lên, bức tranh cuộn tỏa sáng rực rỡ, chậm rãi mở ra.