Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 3295 - Chương 3295: Lục Hợp Pháp Lệnh

Chương 3295: Lục hợp pháp lệnh Chương 3295: Lục hợp pháp lệnh

Dịch: Độc Hành

"Khởi bẩm Tộc trưởng, Khí ô trọc sắp sửa dâng lên!"

Tộc lão cúi đầu bẩm báo, trong lòng thấp thỏm, không biết lúc này có phải thời cơ thích hợp hay không.

Thần sắc Dân Trác khẽ động, vuốt cằm nói: "Ngươi và Thập trưởng lão lập tức quay về Thánh Hồ, dẫn người đi trước tới Vùng đất ô trọc, chờ hiệu lệnh của ta!"

"Tuân mệnh!"

Tộc lão lĩnh mệnh rời đi.

Động phủ lại một lần nữa đóng kín, Dân Trác đứng dậy khỏi bồ đoàn, nhìn về phía đông, sắc mặt ngưng trọng.

Đối với lão, Khí ô trọc dâng lên lúc hai bên giao chiến chính là thời cơ tốt nhất, chỉ tiếc là tình hình chiến đấu hiện tại còn chưa đủ kịch liệt.

Làm sao mới có thể khiến Tần chân nhân kia tiến thoái lưỡng nan?

Ánh mắt Dân Trác lóe sáng.

Bất luận thế nào, lão phải nghĩ cách thoát khỏi nơi này, tự mình đi tới Vùng đất ô trọc, đoạt lấy Đại Dư Tiên Sơn!

Lão đi qua đi lại trong động phủ, suy nghĩ hồi lâu, sau đó trở lại ngồi trên bồ đoàn, lặng lẽ chờ đợi mấy ngày. Biết được người đi dò la đã trở về, gã rời khỏi động phủ, bay về phía loan giá của Lô Vương.

Đại quân dàn trải trước loan giá, sĩ khí có vẻ hơi ảm đạm, như vậy có thể đoán ra trận chiến này hẳn là không thu hoạch được kết quả tốt đẹp.

Ánh mắt Dân Trác lướt qua trong quân trận, thấy được một vài gương mặt quen thuộc, đều là tinh nhuệ của Trường Hữu Tộc, nhưng cũng có rất nhiều người quen thuộc đã không còn thấy bóng dáng.

Hơn một năm qua, tinh nhuệ Trường Hữu Tộc theo đại quân Lô Vương, tổn thất nặng nề, cao thủ vẫn lạc có lẽ còn nhiều hơn trăm năm trước cộng lại, bản thân lão cũng nhiều lần xuất chiến, vô ý bị thương. Đây là cái giá phải trả, tổn thất của Ti U tộc so với bọn lão còn lớn hơn nhiều.

Bước vào loan giá, Dân Trác nghe thấy có người đang miêu tả tình hình chiến đấu lần này, lão lặng lẽ đi vào chính điện. Lô Vương và mấy vị cao thủ Ti U tộc nhìn thấy lão, đều gật đầu chào hỏi.

Lần công phạt Phong Bạo Giới này, Dân Trác không chỉ phái tộc nhân tham chiến, bản thân cũng chưa từng thoái thác, tuy chưa chắc đã tạo nên tác dụng gì lớn, nhưng hành động này lọt vào mắt Lô Vương cùng những người khác, khiến hảo cảm của bọn họ dành cho lão tăng lên gấp bội.

Dân Trác yên lặng đứng sang một bên, nghe vị cao thủ Ti U tộc tên Tư Lam kia thuật lại, biết được đã tìm ra biện pháp phá giải Ngũ Sắc Quan Miện kia, trong lòng không khỏi mừng thầm.

Kể từ khi khai chiến đến nay, bọn lão thậm chí còn chưa bước ra khỏi sa mạc, nguyên nhân rất lớn là do đỉnh quan miện kia gây nên. Hiện nay đã tìm được phương pháp khắc chế, hơn nữa lại sắp tới Đại Bi Thiền Tự, đợi thời cơ chín muồi, có thể sẽ tiến hành một đợt công kích mạnh mẽ.

Dân Trác nhìn thấy cơ hội, nhưng trên mặt vẫn không lộ ra tia vui mừng, lão sẽ không lỗ mãng nhảy ra, sau đó dùng lời lẽ bóng gió để dẫn dắt, tránh gây nên nghi ngờ.

Lúc này, Tư Lam giảng thuật xong chiến thuật, mọi người đều nhìn về phía Đại cung phụng.

Làm sao để phá giải Cửu Thiên Bích Đàm Lôi Vũ đại pháp là chuyện nhỏ, điều bọn họ quan tâm là, có thể tăng cường uy năng của lệnh bài, chân chính khắc chế được đỉnh quan miện kia hay không.

Đại cung phụng trầm tư, một lát sau, mọi người cảm nhận được từ đầu ngón tay lão truyền đến dao động nhỏ, dường như đã có ý tưởng, đang thôi diễn trong đầu.

Lô Vương lên tiếng: "Chúng ta chớ quấy rầy Đại cung phụng, chư vị hãy theo ta đến Thiên Điện."

Tới Thiên Điện, Lô Vương nói: "Luyện chế bảo vật không phải chuyện một sớm một chiều. Trong lúc này, xin chư vị tiếp tục thăm dò uy lực đạo thuật Lôi Vũ của địch nhân, còn Dân Trác tộc trưởng..."

Dân Trác nghe vậy bước lên.

"Đại Bi Thiền Tự chính là đại phái đệ nhất Tây Thổ phải không?" Lô Vương hỏi.

"Đúng vậy!"

Dân Trác gật đầu, giọng nói căm hận: "Phật mônTây Thổ nhiều vô số, lấy Đại Biền Thiền Tự làm đầu, trụ trì Hoài Ẩn đại sư chính là cao tăng đệ nhất Tây Thổ, đồ sát vô số cao thủ của tộc ta!"

Lô Vương như có điều suy nghĩ: "Theo ý của Dân Trác tộc trưởng, trong ba tòa phụ đàn, có khả năng giấu ở trong Đại Bi Thiền Tự hay không?"

Trước đó, Lô Vương đã xem qua suy đoán của Đại cung phụng về Lôi Đàn rồi thông báo cho mọi người. Một chủ ba phụ, chủ đàn hẳn là được bố trí ở Trung Châu hoặc Đông Hải, ba khu vực còn lại đều có một tòa phụ đàn.

Nhưng đối phương che giấu vị trí phụ đàn quá tốt, đến nay bọn họ vẫn chưa điều tra ra vị trí cụ thể. Chỉ có phá hủy được một trong ba tòa phụ đàn kia, mới coi như là thắng lợi một trận!

Nghe vậy, trong lòng Dân Trác khẽ động, giả vờ trầm ngâm nói: "Quả thật có khả năng. Đại Bi Thiền Tự ban đầu suýt nữa thì bị diệt, được Lưu Ly tiên tử ra tay cứu giúp mới có được ngày hôm nay. Tuy là phật môn, nhưng qua lại thân thiết với Thanh Dương Quan, nghe đồn Hoài Ẩn đại sư kia và Tần chân nhân có quan hệ không tệ, Tây Thổ không có thế lực nào đáng tin cậy hơn Đại Bi Thiền Tự đối với Tần chân nhân!"

Dừng một chút, Dân Trác tiếp tục nói: "Trải qua nhiều lần giao thủ, chắc hẳn các vị đạo hữu cũng nhận ra, Tần chân nhân kia mưu kế vô số, giỏi dùng mưu kế hư hư thực thực, khiến người ta khó lòng phòng bị. Trong mắt người thường, đặt phụ đàn ở Đại Bi Thiền Tự là hành động ngu xuẩn, nhưng Tần chân nhân chưa chắc sẽ không làm như vậy. Đây chỉ là suy đoán của ta, mong Lô Vương minh xét."

Nói xong, Dân Trác biết lửa đã bén tới nơi rồi, lão chỉ cần gieo vào lòng mọi người một hạt giống, sau đó cúi người lui xuống.

Ở đây đều là người lão luyện, những lời này có thể nói là suy đoán hợp lý, nếu quá mức nóng vội, nói ra lời lẽ chắc chắn, ngược lại dễ dàng khiến người ta sinh nghi.

Quả nhiên, có người khẽ gật đầu, đồng ý với lời nói của Dân Trác.

"Đại Bi Thiền Tự có địa vị cao như vậy, cho dù không phải phụ đàn, chắc chắn cũng có một tòa pháp đàn quan trọng, đánh hạ thiền tự là điều phải làm!" Mạch sơn chủ kiên quyết nói.

Lô Vương không đưa ra ý kiến, như thường lệ định ra kế hoạch phá trận, sau đó cho mọi người giải tán.

Gần hai tháng sau, Lô Vương phái người đi tấn công mấy lần. Khi bọn họ lần nữa từ trong màn mưa to trở về, Đại cung phụng rốt cuộc cũng xuất quan, đồng thời lấy ra một loại lệnh bài mới.

Lệnh bài mới có kích thước, hình dạng giống hệt với lệnh bài trước đó, điểm khác biệt là ở trung tâm lệnh bài được khảm một viên bảo châu, bên trong bảo châu có hào quang màu lam lưu chuyển.

"Lão phu đặt tên cho những pháp lệnh này là Lục Hợp pháp lệnh, bảo châu trong lệnh bài gọi là Lục Hợp minh châu, là một bộ dị bảo mà lão phu tình cờ có được, dung nhập vào Lục Hợp pháp lệnh cũng coi như là bổ sung cho nhau. Chư vị hãy nhỏ một giọt tinh huyết vào pháp lệnh, tế luyện kỹ, bảo vật này sẽ tự động nhận chủ. Khi giao chiến, đồng tâm hiệp lực tế ra Lục Hợp pháp lệnh, là có thể hạn chế được đỉnh quan miện kia!"

Giọng nói Đại cung phụng tràn đầy tự tin, lão phất tay áo, từng tấm pháp lệnh bay về phía mọi người.

Nhận lấy pháp lệnh, có người lập tức bức ra tinh huyết, thử tế luyện, cũng có người cẩn thận quan sát một lúc, rồi mới cất đi.

Đại cung phụng nhìn quanh, tiếp tục nói: "Lão phu đã thương nghị với Vương thượng, Đại Bi Thiền Tự là đại phái đệ nhất Tây Thổ, đánh hạ nơi này có ý nghĩa cực kỳ to lớn, cần phải dốc toàn lực! Lê đạo hữu..."

Lão quay đầu nhìn về phía một góc đại điện, nơi đó có một người đang ngồi trên ghế, người này có tướng mạo trẻ tuổi, nhưng lại cho người ta cảm giác tang thương từng trải, giống như đã bị thời gian mài mòn đi mọi góc cạnh. Gã ngồi đó, giống như một người bình thường, rất dễ bị người khác xem nhẹ.

Đương nhiên, những người khác trong đại điện sẽ không xem nhẹ người này.

Người này tên Lê Việt, tu vi đã đạt tới Không cảnh nhị trọng trung kỳ, không phải thuộc hạ của Lô Vương, cũng không thuộc về bất kỳ thế lực nào trong bốn vị Đại Vương. Người này hành sự khiêm tốn, danh tiếng trong Ti U tộc không hiển hách, nhưng các phương thế lực đều phải nể mặt gã vài phần.

Lúc đầu, khi nhìn thấy Lê Việt, mọi người đều cảm thấy bất ngờ, không ngờ Lô Vương lại có thể mời được vị này.

Trong khoảng thời gian này, Lê Việt chỉ ra tay trong vài trận chiến đấu quan trọng, nhưng biểu hiện của gã khiến người ta phải thốt lên hai chữ "danh bất hư truyền".

"Đại cung phụng có gì phân phó?" Lê Việt đứng dậy, giọng nói ôn hòa như chính con người gã vậy.

"Trận chiến này cực kỳ quan trọng, xin Lê đạo hữu dẫn quân xuất chiến! Lão phu sẽ tự mình lược trận cho đạo hữu!" Đại cung phụng trầm giọng nói.

Hơn một năm tranh đấu, song phương ngươi tới ta đi, dùng đủ mọi thủ đoạn để thăm dò hư thực của đối phương.
Bình Luận (0)
Comment