Chương 3296: Muốn làm một trận lớn
Chương 3296: Muốn làm một trận lớn
Dịch: Thanh Kỳ
Theo đại quân của Lô vương dần áp sát, ngoại trừ Tần Tang và bạn thú của Tư Lục, về sau còn có một bức tượng đá âm trầm quỷ dị và một con hỏa điểu, lần lượt hiện thân trên chiến trường.
Bên Phong Bạo giới đã xuất hiện bốn vị cao thủ Luyện Hư kỳ.
Giặc đã đến chân núi, nếu Tần chân nhân định dốc toàn lực bảo vệ Đại Bi thiền tự, lúc này đã là thời khắc mấu chốt phải tung ra át chủ bài!
Bọn họ kiêng dè nhất là Hạ Thường Thị, vẫn chưa rõ tung tích, đại cung phụng vẫn luôn chờ đợi vị này lộ diện.
Lê Việt khẽ gật đầu, đáp ứng dứt khoát: "Lê mỗ sẽ dốc hết sức!"
Dứt lời, gã nhìn về phía mọi người, chắp tay nói: "Kính xin chư vị đạo hữu đồng tâm hiệp lực!"
Xác định chủ tướng xong, tiếp theo là việc bố trận bày binh, đại cung phụng phất tay áo, một đạo bạch quang bay ra, hóa thành một viên ngọc giản.
Thần thức lão khẽ động, nội dung trong ngọc giản hiển hiện ra giữa không trung.
Ánh mắt mọi người đều bị thu hút, nhìn chăm chú, phát hiện ra đó là một tòa đại trận huyền diệu.
"Nhờ chư vị nhiều lần mạo hiểm tiến vào lôi vũ thăm dò, bệ hạ và lão phu đã nghĩ ra một biện pháp phá giải, chính là lấy trận phá trận! Trừ phi Tần chân nhân còn ẩn giấu biến hóa khác, bằng vào trận này, chúng ta có bảy phần nắm chắc thành công. Bất quá..."
Giọng của đại cung phụng chợt trầm xuống, đợi mọi người đều hiểu rõ trận pháp này, lão mới nói tiếp: "Trận này có một trận nhãn, nhất định phải có một vị cao thủ đích thân tọa trấn, một khi đại trận mở ra, vị trí này sẽ không thể ẩn giấu, rất dễ bị địch nhân để mắt tới. Không biết có vị đạo hữu nào nguyện ý, gánh vác trọng trách này, lão phu tất có trọng lễ hậu tạ!"
Bên trong loan giá bỗng chốc im lặng.
Ý của đại cung phụng đã rất rõ ràng, nếu Hạ Thường Thị vẫn ẩn mình trong bóng tối, một khi xuất thủ, nhất định sẽ nhắm vào trận nhãn trước. Đến lúc đó, đại trận đang dốc toàn lực đối kháng với lôi vũ, những người khác khó lòng lo đến trận nhãn, có thể nói là vị trí này nguy hiểm nhất.
Trọng lễ tuy tốt, nhưng mạng sống mới là quan trọng, công lao chưa thành mà thất bại trong gang tấc, không ai muốn gặp phải kết cục như vậy. Cả đám đều im lặng không ai đáp lời.
Đại cung phụng thầm than trong longf, đang muốn chỉ định một người thân tín đảm nhận trọng trách này, chợt thấy Dân Trác bước ra khỏi hàng.
Đại cung phụng mừng rỡ, nois "Dân Trác tộc trưởng muốn tọa trấn trận nhãn sao?"
Dân Trác nói: "Không sai! Ta nguyện ý nhận trọng trách này, đám tăng nhân Đại Bi thiền tự kia hai tay dính đầy máu tươi của tộc ta, ta đã thề phải giết sạch lũ đầu trọc kia, san bằng thiền tự, an ủi vong linh tộc nhân!"
Nói xong, y chắp tay lại, nói: "Vị kia đã hạ lệnh cho ta toàn lực phụ tá Lô Vvương, nhưng dưới trướng Lô vương cao thủ đông đảo, ta vẫn chưa có đất dụng võ, trong lòng không khỏi sốt ruột. Sau khi đại sự thành công, kính xin đại cung phụng thay ta nói vài lời tốt đẹp trước mặt vị kia."
Cho đến lúc này, Dân Trác vẫn chưa rõ ràng thân phận thực sự của vị kia, chỉ có thể dựa vào những gì Tể Chân tiết lộ mà suy đoán lai lịch của đối phương. Dù vậy cũng không ảnh hưởng đến việc y mượn vị kia, để giải thích cho hành động của mình.
Ô trọc khí sắp sửa rút lui, y nhất định phải nhanh chóng thoát thân. Nếu y lại bị trọng thương khi lên chiến trường, lui về phía sau dưỡng thương là lý do chính đáng nhất, sẽ không khiến người khác hoài nghi.
Nhưng đám cao thủ này, ai cũng là kẻ tinh tường, không thể cố ý giả vờ bị thương, cần tìm cơ hội thích hợp!
Hiện tại cơ hội đã đến.
Dân Trác tin rằng, Vô Định Bát Cực Đồ tuyệt không đơn giản như vậy, cho dù bị khắc chế, cũng có biện pháp tự cứu mình. Y cố ý nhắc đến vị kia, cũng là vì muốn tăng thêm trọng lượng của mình trong lòng đại cung phụng.
Vì Đại Dư tiên Ssơn, đánh cược một lần cũng đáng!
Đại cung phụng quả nhiên không hề nghi ngờ.
Lão cũng không biết, Dân Trác chưa từng tiếp xúc trực tiếp với vị kia. Trong mắt lão, Dân Trác khúm núm nghe lời vị kia, không thể bình thường hơn được. Trường Hữu tộc đã đắc tội Chu Yếm tộc, trên mảnh đất này, chỉ có vị kia mới che chở bọn họ được, Dân Trác đã không còn lựa chọn nào khác.
Mọi người không biết Dân Trác và đại cung phụng đang giấu diếm điều gì, trong lòng hiểu rõ nhất định liên quan đến một bí mật lớn, liền giả vờ như không nghe thấy, tránh rước họa vào thân.
… …
Mười ngày sau.
Phía tây Đại Bi thiền tự.
Bốn người đứng lững lờ giữa không trung.
Trong đó có Tần Tang và bạn thú của Tư Lục, ngoài ra còn có một bức tượng đá màu đen và một con hỏa điểu.
Tượng đá là do Tố Nữ phái tới, tương tự như khôi lỗi, có thể điều khiển từ xa, tên là Thạch Quỷ Chiến Tướng, thực lực không tầm thường.
Hỏa điểu chính là phân thân của Chu Tước.
Bọn hắn nhìn về phía tây, chỉ thấy bên ngoài màn mưa, bóng người san sát, chiến trận như mây đen che trời, đang tiến thẳng về phía màn mưa.
Lần này Lô vương phái rất nhiều binh mã, không thể đếm xuể, không biết trong đại quân có bao nhiêu cao thủ, đây là lần tấn công quy mô lớn nhất kể từ khi khai chiến đến nay.
Đối phương rõ ràng đã bị dồn vào đường cùng.
"Tần huynh liệu sự như thần, địch nhân quả nhiên phát động tấn công quy mô lớn." Tượng đá há miệng nói, truyền ra giọng nói thanh thúy êm tai của Tố Nữ.
Tần Tang không hề tự mãn, việc này cũng không khó đoán.
Đối phương đã tìm được cách khắc chế Ngũ Hành thần quang, lại tiến đến gần Đại Bi thiền tự, chắc chắn sẽ nhanh chóng phát động tấn công mạnh mẽ.
"Hắc, hắc!" Phân thân Chu Tước chỉ hận thế gian không loạn, hưng phấn cười quái dị: "Đáng tiếc bọn chúng không ngờ Tần Tang song tu pháp thể, không chỉ có pháp tướng mà còn có cả pháp thân, hơn nữa thực lực của pháp thân còn vượt xa pháp tướng!"
Tố Nữ cũng cười nói: "Lần này sẽ cho bọn chúng một phen kinh hỉ, không biết sẽ giết được bao nhiêu người đây!"
"Rất khó!" Tần Tang lắc đầu: "Giết bạn thú đã khó, giết người lại càng khó hơn!"
Hắn nhìn chằm chằm vào dãy núi bên ngoài màn mưa, trước đó phát hiện bầu không khí không đúng, hắn liền cho pháp thân và pháp tướng đổi chỗ, pháp tướng tọa trấn chủ đàn, còn pháp thân thì quay trở lại.
Lôi phù được khắc trên pháp đàn, thi triển Cửu Thiên Bích Đàm Lôi Vũ đại pháp chính là lôi đàn, mà không phải bản thân Tần Tang, cho nên pháp tướng cũng có thể thúc giục.
Nhìn bề ngoài giống như tự mình mạo hiểm, nhưng thực chất đã hoàn toàn khác nhau.
Đối phương đang tìm kiếm cách khắc chế Ngũ Hành thần quang, hắn cũng đang nghĩ biện pháp ngăn cản bọn chúng bị kéo đi. Tuy có hiệu quả, nhưng hắn cảm thấy đó chưa phải toàn bộ uy năng của mảnh lục địa bí ẩn kia.
Lần này pháp thân rời núi, nếu mọi việc thuận lợi, có lẽ là lần cuối cùng thăm dò.
Đại Bi thiền tự có địa vị đặc biệt tại Tây Thổ, Tần Tang biết đối phương sẽ dốc toàn lực đánh chiếm thiền tự. Hắn lui đến bên ngoài thiền tự, vì dự định nhân cơ hội này làm một phen động trời!
Hiện tại xem ra, cục diện đang phát triển theo hướng mà hắn dự đoán, đáng tiếc có chút ngoài ý muốn, ô trọc khí sắp rút lui, có thể sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của hắn.
"Kẻ địch đã đến!"
Trong bốn người, Tư Lục là người lo lắng nhất, thấy quân tiên phong đã tiến vào màn mưa, vội vàng nhắc nhở.
Toàn bộ quân tiên phong đã tiến vào màn mưa.
Bọn hắn cũng nên hành động, Tần Tang mấp máy môi, truyền âm bàn giao vài câu, thân ảnh thoáng chốc xuất hiện bên trong màn mưa, sau đó biến mất không còn tăm tích, ba đạo thân ảnh còn lại cũng lần lượt ẩn độn.