Chương 330: Trùng Phùng
Chương 330: Trùng Phùng
Đến lúc đó, chỉ cần linh lực trong cơ thể đạt đến ngưỡng sắp đột phá, cũng đủ để khắc tấm Sát Phù thứ hai đã được hoàn thiện lên trên Ô Mộc Kiếm. Khi đó, bước vào Trúc Cơ trung kỳ cũng là chuyện nước chảy thành sông mà thôi.
Hiện giờ trên Ô Mộc Kiếm chỉ có một tấm Sát Phù không hoàn chỉnh, tốc độ tu luyện chưa đủ nhanh, quá trình này có thể sẽ cần rất nhiều thời gian.
Nhưng so với những tu sĩ còn đang bị vây ở bình cảnh, Tần Tang thích tình trang hiện tại hơn, ít nhất là mỗi lần tiến bộ đều có thể dễ dàng nhận thấy, không cần lo lắng hơn chục năm, thậm chí là vài chục năm cũng không tiến thiêm được bước nào.
Loại cảm giác đó, khi còn ở Luyện Khí kỳ Tần Tang đã từng trải qua, thật sự có thể làm người ta phát điên.
Thời gian sau đó, Tần Tang lại khổ tu ở động phủ nửa năm, sau đó lại khởi hành, rời khỏi Thiên Tinh bí cảnh.
Vân Thú ở cạnh Thiên Tinh bí cảnh, Tần Tang rõ trong lòng bàn tay, hiểu rõ làm như thế nào mới có thể vừa tận lực đảm bảo sự an toàn của bản thân, vừa săn bắn đủ Vân Thú.
Dựa theo tuyến đường quen thuộc, sau khi đi một vòng, qua hơn nửa tháng, Tần Tang lại đi tới ngọn núi có Hỏa Nguyên Thạch.
Sau hơn nửa năm, chắc chắn trong sơn động có tồn trữ một lượng lớn Hỏa Nguyên Thạch. Tần Tang tựa như cắt rau hẹ vậy, thu hoạch từng viên từng viên một, đúng là một nguồn tài nguyên ổn định.
Dùng thời gian vài ngày, dụ ra Vân Thú ở trên cửa động ra, giết sạch sẽ. Tần Tang phát động Vân Khí hộ thể, sau đó âm thầm lẻn vào động phủ.
Lần đào Hỏa Nguyên Thạch này, vì thời gian hơi dài, trong mỏ quặng đã có vài Vân Thú hoàn toàn biến hóa. Tần Tang mất hai ngày mới dọn dẹp sạch sẽ cửa sơn động. Túi Giới Tử đầy thành phẩm, lúc bước ra cửa sơn động, đột nhiên sắc mặt Tần Tang thay đổi.
Bầu trời bên ngoài ảm đạm, Vân Thú khàn giọng gào thét, cát đá mịt mờ, thiên tượng sắp đến!
Không trung đen kìn kịt, che kín bầu trời, không phải mây đen, mà là Vân Thú bị thiên tượng làm cho hoảng sợ, từ sâu trong núi bay ra. Nhìn tình cảnh này, có lẽ thiên tượng bắt đầu từ hôm qua, hắn luôn ở sâu trong sơn động giết Vân Thú nên mới không phát hiện ra.
Tuyệt đối không thể ở đây nữa, nếu không khi thiên tượng đánh tới, chắc chắn chỉ có một đường chết!
Sắc mặt Tần Tang trầm xuống, nhanh chóng quyết định, lấy ra một cái chuông đồng trông giống Vân Khí gắn vào đỉnh đầu, vùi đầu chạy xuống núi. Nhưng vì quá gần, Vân Khí không thể ẩn giấu hết hơi thở của Tần Tang, nên, ngay lúc đó, có Vân Thú đã phát hiện dấu vết của Tần Tang!
Tần Tang lướt đi trong sơn động, ra ngoài chưa được bao xa, đã có mấy chục con Vân Thú bay nhào xuống.
Tiếng kêu bén nhọn của chúng vang vọng khắp mọi nơi, không ngừng đập vào màng nhĩ, giống như âm thanh của ma quỷ dội vào đầu, làm cho người ta cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Những con Vân Thú đang vỗ cánh mãnh liệt, dẫn động từng đạo linh khí, giống như gió táp mưa sa hướng xuống mặt đất. Mặc dù bọn chúng còn chưa nhìn thấy hình bóng của Tần Tang, nhưng ở khoảng cách gần như vậy, chúng có thể cảm nhận được rõ ràng khí tức của sinh linh, đủ để khiến bọn chúng lâm vào trạng thái điên cuồng, không tiếc đào ba tấc đất cũng muốn bắt được Tần Tang.
Phô thiên cái địa bão táp linh lực, khiến cho mọi thứ xung quanh Tần Tang đều bị phá hỏng toàn bộ, giống như trên trời đang trút xuống một trận mưa to linh lực, trong lúc nhất thời cục diện hỗn loạn vô cùng.
Đúng lúc này, một đạo huyết sắc kiếm quang không dấu vết từ mặt đất bay ra ngoài, huyết quang chói mắt, loé lên một cái, sau đó xông thẳng lên trời, nháy mắt đã đâm vào giữa đám Vân Thú kia.
-Xoẹt!
Đột nhiên kiếm khí của linh kiếm bay vọt lên mấy chục trượng, sau đó kiếm khí bay vụt qua, tách ra thành một đạo huyết sắc kiếm khí mới, ngay sau đó đạo kiếm khí kia lại bắt đầu phân tách.
Chỉ trong chớp mắt, linh kiếm đã chia ra thành ba mươi hai đạo kiếm khí, trải rộng ra trên không trung, hình thành một trận kiếm hình tròn, vây xung quanh linh kiếm bản thể xoay chầm chậm.
Những năm gần đây của Tần Tang ngoại trừ khổ tu, thì hắn cũng không có hoang phí Thiên Cơ Kiếm Trận đã tu luyện được, vì vậy mà hắn có thể chia ra ba mươi hai đạo kiếm khí, trình độ cũng không kém hơn của Ngô Nguyệt Thăng năm đó.
Đồng thời, hắn đã có sự giác ngộ đối với cách thức làm thế nào để chia ra sáu mươi bốn đạo kiếm khí, chỉ vì tu vi bị giới hạn nên không có cách nào xuất ra một cách thuận lợi được, tin rằng chỉ cần tu vi của hắn tăng lên mấy phần nữa thì việc thành công mở ra kiếm trận cũng là chuyện tất nhiên.
-Giết!
Tần Tang ẩn thân trong đống đá vụn ở phía xa điều khiển kiếm Ô Mộc, sau đó chờ cho kiếm trận được hình thành thì trong mắt hiện lên sát khí, quát lên một tiếng.
-Ầm!
Kiếm Ô Mộc rung lên, kiếm khí bộc phát, lấy kiếm Ô Mộc làm trung tâm, đột nhiên xuất hiện một cái hồ máu, những cái kiếm khí kia giống như bọt nước từ trong hồ máu bắn ra tung toé.
Sát khí khủng khiếp, sắc bén khác thường!
Kiếm trận hoá thân thành môt cái cối xay huyết sắc, cấp tốc xoay tròn, giống như muốn nghiền nát toàn bộ kẻ thù ở trong nó.
Toàn bộ Vân Thú ở bên trong trận kiếm bị giết chết, chỉ còn hai còn Vân Thú có trình độ ngang với Trúc Cơ Kỳ thì không bị chết, nhưng bị kiếm trận đẩy mạnh ra ngoài cho nên bị thương không nhẹ, bọn chúng phẫn nộ phát ra một tiếng kêu to.
Mặc dù tạm thời Tần Tang thoát khỏi hiểm cảnh. Thế nhưng động tĩnh chiến đấu vừa rồi quá lớn, gây nên sự chú ý của bọn Vân Thú. Nhất thời trên bầu trời lập tức xuất hiện hàng trăm hàng ngàn con Vân Thú, chúng bay thành đàn lao nhanh xuống.
Đúng lúc này, một cái bóng màu đen từ trong đống đá vụn lao ra ngoài, hung hăng liều chết xông vào đám Vân Thú, một quyền đánh bay đám Vân Thú. Sau đó bóng dáng đấy thay đổi, chạy nhanh về phía xa.