Chương 3301: Người sáp
Chương 3301: Người sáp
Dịch: Thanh Kỳ
Thánh hồ.
Dân Trác lệnh cho những người khác lui ra, chỉ để tộc lão canh giữ bên ngoài thánh điện, riêng Dân Thuật được phép đi theo vào.
"Phụ thân..."
Dân Thuật định nói gì đó, nhưng Dân Trác đã phất tay ngăn lại.
Dân Trác khoanh chân ngồi xuống trước bàn thờ, lấy ra một bình ngọc, đổ đan dược trong bình ra rồi nuốt vào bụng. Theo dược lực lan tỏa, khí tức của lão dần dần ổn định, có chuyển biến tốt hơn.
Nhưng vẻ lo lắng trong mắt Dân Thuật vẫn không hề giảm bớt. Thương thế của phụ thân quá nặng, những viên đan dược này chỉ có thể giúp phụ thân tạm thời cầm cự, chứ không thể nào khiến phụ thân nhanh chóng hồi phục.
Bọn ngoại tộc kia tuy bị đại quân Lô vương kiềm chế, không đáng lo ngại, nhưng bên trong vùng đất ô trọc vẫn còn vô số hung thú và các loại mối nguy hiểm khác rình rập.
Đầu nguồn phát ra thanh linh khí thần bí khó lường, nguy cơ tứ phía, nếu không đạt đến Không Cảnh nhị trọng thì căn bản không dám tới gần. Với tình trạng hiện tại của phụ thân, việc liều lĩnh xông vào đó là vô cùng nguy hiểm.
Luyện hóa dược lực, điều tức một lát, Dân Trác vươn tay ra, một chiếc hộp ngọc từ dưới bàn thờ bay lên.
Dân Thuật tò mò nhìn, phụ thân luôn coi gã là tộc trưởng đời sau mà bồi dưỡng, bất kỳ trân bảo nào trong tộc cũng không giấu gã, nhưng đây là lần đầu tiên gã nhìn thấy chiếc hộp ngọc này.
"Cạch!"
Hộp ngọc mở ra.
Đập vào mắt Dân Thuật là một cảnh tượng nằm ngoài dự đoán. Bên trong chiếc hộp lại chứa đầy sáp ong!
Thoạt nhìn chỉ là sáp ong bình thường, Dân Thuật không cảm nhận được bất kỳ dao động bất thường nào.
Dân Trác khẽ mấp máy môi, lẩm bẩm đọc chú ngữ, liên tiếp đánh ra mấy đạo ấn quyết vào những cây cột đá trong đại điện. Trên bề mặt cột đá, lam quang lưu chuyển, hiện ra vô số phù văn, kết hợp với nhau tạo thành một trận pháp.
Chiếc hộp ngọc lơ lửng giữa trận pháp.
Ngay sau đó, tất cả cột đá đều rung lên, đồng thời bắn ra từng đạo lam quang, đồng loạt chui vào chiếc hộp ngọc. Lập tức, bên trong hộp bùng lên ngọn lửa màu lam nhạt.
Ngọn lửa thiêu đốt trên bề mặt sáp ong, giống như đang thiêu rụi một lớp phong ấn. Sáp ong bắt đầu tan chảy, Dân Trác lại đánh ra một đạo ấn quyết, sáp ong lập tức chảy xuống như dầu.
"Tí tách, tí tách!"
Sáp ong tan chảy rơi xuống đất, chất thành một đống cao bằng người. Tiếp theo, giống như sinh vật sống, nó bắt đầu ngọ nguậy, dần dần mọc ra tứ chi và cái đầu, hiện ra hình dáng giống hệt người, biến thành một người sáp.
Sáp ong trên người nó vẫn không ngừng chảy xuống. Nó không có ngũ quan, cũng không có hai chân, phía dưới chỉ là một bãi sáp lỏng. Khi di chuyển, nó để lại trên mặt đất một vệt sáp rõ ràng.
Người sáp chậm chạp đi về phía Dân Trác, động tác vô cùng chậm chạp. Dân Trác đứng dậy, khi người sáp đi đến trước mặt lão, đột nhiên lão bước lên một bước.
Hai thân ảnh trùng lập.
Ngay sau đó, Dân Trác đi xuyên qua từ trong cơ thể người sáp, sắc mặt của lão lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được trở nên hồng hào, khí tức nhanh chóng mạnh mẽ hơn, không còn suy yếu như trước, giống như thương thế đã hoàn toàn biến mất.
Dân Thuật không khỏi trợn tròn mắt, khó tin nhìn về phía người sáp, chỉ thấy trên mặt người sáp cũng xuất hiện ngũ quan rõ ràng, giống hệt với phụ thân, thậm chí sắc mặt người sáp cũng giống như phụ thân lúc nãy, trông vô cùng suy yếu.
Cảnh tượng này, giống như Dân Trác đã cướp lấy sinh mệnh lực của người sáp, đồng thời chuyển toàn bộ thương thế của mình sang cho nó, còn bản thân thì hoàn toàn khôi phục như lúc ban đầu.
Dân Trác cúi đầu nhìn hai tay mình, sau đó kiểm tra bên trong cơ thể, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tổ tiên Trường Hữu tộc từng nói qua, tuy đã trải qua vô số năm tháng bào mòn, nhưng vẫn còn một chút nội tình lưu truyền lại, ví dụ như hộp sáp ong này.
Trong Đại Thiên giới, ngoại trừ những chủng tộc lớn mạnh, còn có vô số sinh linh đặc biệt khác, trải qua dòng chảy thời gian vô tận, chiến tranh liên miên, có tộc trở thành nô lệ, có tộc ẩn náu ở những nơi hẻo lánh để sinh tồn, không ai hay biết, cũng có rất nhiều tộc đã bị diệt vong.
Tương truyền, có một loại sinh linh tên là người sáp, nhưng Dân Trác cũng không chắc chắn liệu hộp sáp ong này có phải được luyện chế từ người sáp hay không.
Trong điển tịch của tộc cũng không ghi chép lai lịch của chiếc hộp ngọc, chỉ ghi lại công dụng của loại sáp ong này.
Người nào bị trọng thương, có thể đánh thức người sáp, để nó thay mình gánh chịu thương thế, bản thân sẽ khôi phục toàn bộ thực lực. Tuy nhiên, cách này không thể chữa khỏi hoàn toàn thương thế, mà chỉ là tạm thời chuyển nó sang cho người sáp.
Trong quá trình này, người sáp sẽ luôn bị thiêu đốt, khi nó cháy hết, thương thế sẽ lập tức bộc phát trên cơ thể người chủ, còn sẽ tăng lên gấp bội.
Người sáp cháy hết cũng đồng nghĩa với việc biến mất khỏi thế gian. Tổ huấn có dặn dò, chỉ khi nào Trường Hữu tộc đứng trước sinh tử tồn vong, mới được sử dụng nó để ứng phó với tình thế nguy hiểm.
Hiện tại, Trường Hữu tộc chỉ còn lại duy nhất một hộp sáp ong này.
Người sáp đứng im tại chỗ, hai mắt nhắm nghiền, ngọn lửa trên người nó bùng cháy, tỏa ra mùi thơm ngát.
Dân Trác nhìn về phía Dân Thuật, đưa cho gã một cái lệnh bài: nói "Ngươi hãy ở trong điện thôi động trận pháp này, canh giữ người sáp, không cho phép bất kỳ ai tiến vào tổ điện!"
"Vâng, thưa phụ thân!"
Dân Thuật cung kính nhận lệnh, trên mặt tràn đầy phấn khích và sùng kính.
... …
Đại cung phụng bước ra khỏi loan giá của Lô vương, theo bản năng nhìn về phía đông, trầm ngâm một lúc lâu, sau đó bay lên đỉnh một ngọn núi, nhẹ nhàng điểm chân xuống.
Chốc lát sau, một bóng người xuất hiện, chính là thiếu sư.
"Không biết đại cung phụng gọi tại hạ có chuyện gì?"
Thiếu sư rõ ràng biết nhưng vẫn cố hỏi.
Đại cung phụng chắp tay thi lễ, nói: "Ta muốn thỉnh giáo thiếu sư, ngoài Huyền Địa Hoàng Quyển, Vô Định Bát Cực Đồ có thể diễn hóa ra thần thông nào khác nữa hay không?"
Thiếu sư ồ lên một tiếng, hỏi: "Chẳng lẽ các ngươi định tiếp tục tấn công sao?"
"Đúng vậy!"
Đại cung phụng giải thích: "Vị Tần chân nhân kia đã bộc lộ tu vi thật sự, đủ thấy địa vị của Đại Bi thiền tự nhất định vô cùng quan trọng, nơi đây ắt hẳn có một tòa pháp đàn trọng yếu. Vương thượng đã hạ lệnh, phải nhanh chóng công phá thiền tự, phá hủy pháp đàn đó!"
"Lời ấy cũng có lý! Nhưng vị Tần chân nhân kia quả thực nằm ngoài dự liệu, Lê Việt e là không gánh vác nổi trách nhiệm này. Tuy nhiên, nếu đại cung phụng tự mình ra tay, chắc chắn sẽ vạn sự như ý?" Thiếu sư thăm dò.
Đại cung phụng cũng không phủ nhận, chỉ nói một tiếng "Không dám", sau đó khiêm tốn đáp: "Nói không chừng địch nhân còn ẩn giấu thực lực, lão phu chỉ có thể dốc hết sức lực mà thôi."
"Đại cung phụng đang lo lắng về Hạ Thường Thị sao? Lão phu đối với lão già kia cũng có chút hiểu biết, lão không phải kẻ có thể nhẫn nhịn, nếu còn sống, e rằng đã sớm dẫn theo Tần chân nhân kia đến đây trả thù rồi!"
Thiếu sư khẽ lắc đầu. Việc Tần Tang và đại cung phụng đồng thời bộc lộ thực lực chân chính, ngược lại càng khiến y tin tưởng vào phán đoán ban đầu của mình hơn.
Chỉ là, thiếu sư không rõ năm đó để diệt trừ Hạ Thường Thị, đại cung phụng đã tốn bao nhiêu tâm cơ, sắp đặt những gì, nên không dám tùy tiện khẳng định.
"Tuy ta là chủ nhân của Vô Định Bát Cực Đồ, nhưng đã giao toàn quyền khống chế bảo đồ cho Lô Càn. Hiện tại Huyền Địa Hoàng Quyển là thần thông huyền diệu nhất của bảo đồ. Thuật này lần đầu tiên thi triển, cho dù vị Tần chân nhân kia có Hỏa Nhãn Kim Tinh, cũng không thể nào nhanh chóng tìm ra cách phá giải, thực sự không cần phải lo lắng." Thiếu sư khuyên nhủ.
Đại cung phụng nắm bắt được trọng điểm, hỏi: "Hiện tại? Ý của thiếu sư là, bảo đồ còn có thể tiếp tục tăng lên?"
"Chờ khi các ngươi đánh bại Tần chân nhân, tiêu diệt toàn bộ tu sĩ dị tộc, giết chết mấy tên cường giả Luyện Hư kia, uy năng của bảo đồ sẽ tiếp tục tăng lên." Thiếu sư nói lấp lửng, nhưng ẩn chứa ý tàn nhẫn đến cực điểm.
Nghe vậy, hai mắt đại cung phụng sáng lên: "Ý Thiếu sư là, dùng tinh huyết của tu sĩ chúng ta để tế bảo đồ?"
"Cũng không hẳn!" Thiếu sư liên tục lắc đầu, trầm giọng nói: "Ta đang dốc toàn lực trợ giúp Lô vương tiêu diệt cường địch!"