Chương 3302: Cân nhắc
Chương 3302: Cân nhắc
Dịch: Độc Hành
Đại cung phụng lặng thinh, Thiếu sư và Vô Định Bát Cực Đồ quả là Lô Vương đích thân mời đến, lão không thể chỉ trích đối phương.
Ngư ông đắc lợi, thế đạo từ xưa vẫn vậy. Chỉ cần trận chiến này thắng lợi, để Thiếu sư và Hoàng tộc đạt được chút chỗ tốt, lão có thể chấp nhận.
Thiếu sư quay người, nhìn về phía chiến trường, trong lòng biết Đại cung phụng kỳ thực bất an, nhân tiện nói: "Lô Càn đã có thể một mình chưởng khống Vô Định Bát Cực Đồ, vận chuyển thuần thục, không cần lão phu tiếp tục xem chừng. Trận chiến này, lão phu sẽ ra tay, lược trận cho Đại cung phụng!"
"Vậy đa tạ Thiếu sư đại nhân!"
Đại cung phụng trịnh trọng hành lễ.
Thiếu sư đoán không sai, lão quả thực có chút bất an. Mặc dù tự tin với thực lực của bản thân, đối mặt Tần Tang và Hạ Thường Thị vây công cũng có thể toàn thân trở ra, nhưng không thể phủ nhận, ngoại trừ thần thông Hỗn Chuyển Thuật của bản tộc, đám người hộ thân bảo mệnh đều phải dựa vào Vô Định Bát Cực Đồ.
Trước đó, Thiếu sư không có lý do phản bội bọn lão, nhưng Tần Tang thể hiện ra thực lực cường hãn, mà hiện tại lão vẫn chưa đưa ra được chứng cứ Hạ Thường Thị đã vẫn lạc, những điều này đủ để Thiếu sư và Hoàng tộc dao động.
Ép Thiếu sư ra tay, bởi Lô Vương đang nhìn chằm chằm, để Lô Càn một mình chưởng khống Vô Định Bát Cực Đồ, mới là mục đích của lão. Lão đích thân xuất thủ, sẽ để Thiếu sư mở rộng tầm mắt, ai mới thật sự là cường giả, và ai mới là lựa chọn chính xác!
Bàn bạc với Đại cung phụng xong, Thiếu sư không trở về lòng đất, mà bay về phía loan giá của Lô Vương.
Nhìn Thiếu sư tiến vào loan giá, Đại cung phụng thu hồi tầm mắt, chuyển sang nhìn về phía tây.
Trận chiến đến hiện tại, cục diện đã nằm ngoài dự liệu của lão, Đại cung phụng rốt cuộc minh bạch, vì sao vị kia lại cẩn thận với lũ dị tộc này như vậy. Cho dù không cân nhắc thái độ của Chu Yếm tộc, những dị tộc này cũng khó đối phó.
Đáng tiếc vị kia không muốn bại lộ thân phận, nếu không trận chiến này không cần phải lo lắng.
Bất quá, nguy hiểm luôn đi kèm với lợi ích, bọn lão tuyệt đối sẽ không lùi bước.
Suy nghĩ hồi lâu, Đại cung phụng liên tiếp phát ra mấy đạo dụ lệnh.
Chư vị cường giả nhận được dụ lệnh, trong lòng nghiêm nghị, vội vàng chuyên tâm điều tức, chờ đợi trận đại chiến tiếp theo.
. . .
Thanh Dương Quan.
Lôi Đàn huyền phù giữa không trung, phía trên có một con Thanh Loan đáp xuống, chính là pháp tướng của Tần Tang.
Pháp tướng nhắm mắt ngồi yên, như lâm vào giấc ngủ say, ở Đại Bi Thiền Tự phía xa thì bản tôn và pháp thân lúc này cũng ngồi thiền, tĩnh tâm lĩnh hội điều gì đó.
Một hình ảnh không ngừng hiện lên trong đầu hắn.
Chính là quá trình từ lúc quang mang huyền hoàng bị phá, Vô Định Bát Cực Đồ hiện ra tám thanh thanh trì, đến khi họa quyển hiện thế, rồi đến khi Dân Trác được cứu.
Mọi chuyện xảy ra chỉ trong nháy mắt, nhưng bị Tần Tang chia cắt thành từng phân cảnh.
Hắn nhớ rõ ràng tất cả tình cảnh, trong ký ức rõ ràng rành mạch, mỗi một hình ảnh, mỗi một tia khí tức dị thường, đều được hắn phỏng đoán vô số lần.
Trong khi nhớ lại, Tần Tang cũng đang thôi diễn, hai tay buông thõng đặt trên gối, đầu ngón tay thỉnh thoảng động đậy, có ba động huyền diệu thoáng hiện.
Dần dần, cảnh tượng trong trí nhớ xuất hiện biến hóa, những thứ kia từ sa mạc biến thành nước biếc núi xanh, trong mắt Tần Tang trở thành một bức họa quyển mơ hồ.
Đúng như lời Thiếu sư, chỉ dựa vào một lần xuất thủ, Tần Tang không thể nào thôi diễn ra quá nhiều thứ. Nhưng người đời nào biết, Tần Tang không cần thôi diễn quá chi tiết, chỉ cần có thể đánh giá đại khái phẩm giai và uy năng của món bảo vật này là đủ rồi.
Không ai quấy rầy Tần Tang.
Trận chiến vừa rồi kết thúc, đã yên bình hồi lâu, trận địa địch dị thường yên tĩnh, không có dấu hiệu xuất binh. Nhưng tất cả mọi người đều hiểu, ngưng chiến chỉ là tạm thời, tu sĩ đóng giữ Tây Thổ và rất nhiều đàn chủ pháp đàn, đều đang tranh thủ thời gian quý báu điều tức khôi phục.
Đúng lúc này, đại trận hộ sơn Thanh Dương Quan bị chạm vào, Sư Tuyết lại đến bái phỏng.
"Khí ô trọc đã bắt đầu rút đi, sư muội vẫn bặt vô âm tín, phải làm sao đây?"
Trong lòng Sư Tuyết lo lắng.
Trước đó, Tần Tang bảo nàng quay về chờ, nhưng đến nay vẫn không thấy Lưu Ly, chắc chắn đã xảy ra chuyện.
Về phần Thanh linh khí, Sư Tuyết đã không còn dám hy vọng xa vời.
Nàng thông qua Tố Nữ và Đồng Linh Ngọc hiểu rõ tình hình hiện tại, biết được lúc này chính là thời khắc nguy cấp nhất của Phong Bạo Giới. Tần Tang và Tố Nữ đều cho rằng, nhuệ khí của Lô Vương đã bị áp chế, tiếp theo sẽ có một trận ác chiến, hai vị cao thủ đỉnh tiêm Thiếu sư và Đại cung phụng ít nhất có một người phải ra tay, mà người dẫn đầu rất có thể là Đại cung phụng.
Khí ô trọc lúc này bắt đầu rút đi, bọn họ khó mà chia binh, lần này khẳng định không thể tranh đoạt với Trường Hữu Tộc. Nhưng chỉ cần trận chiến này thắng lợi, Thanh linh khí sẽ vĩnh viễn thuộc về Phong Bạo Giới, được mất nhất thời không đáng để tâm.
"Ta đã biết, ngươi quay về nói cho Đồng cung chủ, phái một ít cao thủ của Huyền Thiên cung đi tới Vùng đất ô trọc là được." Tần Tang nói.
"Haiz! Chỉ e đám người này không phải đối thủ của Trường Hữu Tộc."
Sư Tuyết thở dài, trong lòng biết chỉ có thể cố gắng hết sức, cướp được bao nhiêu thì bấy nhiêu.
Về phần tung tích của Lưu Ly, nàng tin tưởng Tần Tang sẽ không khoanh tay đứng nhìn, nhưng bây giờ không phải lúc, chỉ có thể hy vọng Lưu Ly cát nhân tự có thiên tướng.
Tiễn Sư Tuyết rời đi, Tần Tang cũng cau mày, kiềm chế xúc động muốn đi hỏi thăm tộc trưởng Nguyên Tượng, suy nghĩ tìm tòi mọi loại biến số đã xảy ra lần này.
Lúc trước hắn suy đoán, ngọn nguồn Thanh linh khí có thể ẩn giấu bí mật động trời, hấp dẫn Trường Hữu Tộc, cũng thúc đẩy tộc trưởng Dân Trác đưa ra đủ loại quyết định khó hiểu.
Lần này khí ô trọc rút đi, mà tộc trưởng Dân Trác lại vừa lúc bị thương, thật sự chỉ là trùng hợp sao?
Dựa theo lẽ thường, đối mặt đại quân Lô Vương hùng mạnh, cho dù Tần Tang có chút nghi ngờ, lúc này cũng không nên phân tâm chuyện khác.
Nhưng tộc trưởng Dân Trác không thể ngờ được, uy năng của Lôi Đàn không thể nào dùng lẽ thường để cân nhắc.
Đối với uy lực của Lôi Đàn và lôi phù tứ giai Tế Lôi Thệ Chương, Tần Tang thập phần tự tin. Năm đó, hắn dựa vào Lôi Đàn mà thương lượng với Chu Yếm tộc, tranh thủ một mảnh đất sinh tồn cho Phong Bạo giới, huống chi đối thủ chỉ là một trong bốn Đại Vương tộc của Ti U tộc.
Một khi toàn lực phát động, chỉ có hai loại kết quả.
Một là Đại cung phụng và đám người kia bị Lôi Đình diệt sát, đại quân Lô Vương tan tác.
Hai là Đại cung phụng may mắn sống sót, Lô Vương rút quân.
Trừ phi bọn họ mời được cường giả Thánh Cảnh xuất sơn, nếu không chắc chắn không dám tuỳ tiện xâm phạm Phong Bạo Giới.
Tần Tang khổ tâm bố cục, chính là vì đạt được kết quả thứ nhất, đồng thời cũng là vì bản thân hắn. Còn về an nguy của Phong Bạo Giới, từ khoảnh khắc Lôi Đàn được xây dựng, hắn đã không còn lo lắng nữa.
Đã vậy, hắn thực sự không dám phân tâm sao?
Chưa hẳn!
Điều kiện tiên quyết là, bí mật ẩn giấu trong ngọn nguồn Thanh linh khí đáng để hắn mạo hiểm thất thủ để tranh đoạt.
Dù sao, theo hắn thấy, trận chiến tiếp theo, nếu Đại cung phụng xuất sơn, hẳn là một trong những thời cơ động thủ tốt nhất. Lúc này phân tán lực lượng, rất có thể dẫn đến thất bại trong gang tấc, bỏ lỡ cơ hội tốt.
Đại Bi Thiền Tự.
Tần Tang cân nhắc thiệt hơn, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng bản tôn mang theo pháp thân rời khỏi thiền đường, lặng lẽ trở về Thanh Dương Quan.
Trên Lôi Đàn.
Pháp tướng Thanh Loan chậm rãi đứng dậy, khẽ gật đầu với bản tôn, sau đó vỗ cánh bay lên, hóa thành một đạo quang mang thanh minh, biến mất trong không trung.