Chương 3304: Tổng tấn công
Chương 3304: Tổng tấn công
Dịch: Độc Hành
Lúc này, Thập trưởng lão cũng dẫn người tiến lên.
"Nhanh như vậy đã bay ra một đạo Thanh Linh khí, lần này nhất định là một trận thu hoạch lớn." Một tu sĩ cầm bình ngọc, hưng phấn nói.
"Lũ ngoại tộc kia xem ra không dám tranh giành với chúng ta, dù thế nào cũng thu hoạch được nhiều hơn trước.” Có kẻ cười lạnh nói.
Tu sĩ cầm bình ngọc kia, sắc mặt nghiêm lại: "Phát hiện tung tích của bọn chúng rồi?"
Thập trưởng lão gật đầu: "Ngoại tộc phái đến vài tên cao thủ rải rác, chỉ dám ở vòng ngoài quan sát, tạm thời không cần để ý, đi vào thôi!"
Đám người tiến vào chỗ sau Vùng đất ô trọc. Bên ngoài, chúng tu Huyền Thiên cung không dám giao chiến trực diện với địch nhân, chỉ đành trơ mắt nhìn luồng Thanh Linh khí đầu tiên bị lấy mất, đợi một lát, mới dè dặt tiến sát lại.
Từ xa, Tần Tang quan sát toàn bộ.
Ánh mắt hắn lướt qua đám người Trường Hữu Tộc, nhìn chằm chằm vào ngọn nguồn Thanh Linh khí.
Ngay khi luồng Thanh linh khí đầu tiên xuất hiện, hắn đã cảm nhận được một luồng ba động kì lạ, Khí ô trọc rõ ràng rung chuyển.
Chấn động phát ra từ nơi mà năm xưa hắn từng muốn đi vào, nhưng cuối cùng lại chùn bước.
Theo lẽ thường, Nghiệt Hà đang lúc thủy triều rút, Khí ô trọc ở đó phải mỏng manh hơn, thế nhưng nơi ấy không hề có biến chuyển rõ ràng, vẫn âm u như trước, tựa như một đám mây đen đặc quánh không tan.
Đồng thời, Tần Tang cảm nhận được, theo thủy triều Khí ô trọc rút xuống, luồng lực lượng kì dị khiến tâm thần hắn bất ổn, e dè năm xưa cũng dần dần suy yếu.
Loại suy yếu này diễn ra tự nhiên, sẽ không gây ra phản phệ, đến một mức độ nhất định, uy hiếp đối với người tiến vào cũng giảm đi rất nhiều, giống như mở ra cánh cửa cho người ngoài bước vào.
Đương nhiên, điều này chỉ đúng với tu sĩ Luyện Hư, trong mắt tu sĩ Hóa Thần, nơi đó vẫn là hiểm địa. Đám cao thủ Trường Hữu Tộc không dám tới quá gần, chỉ đành canh giữ bên ngoài, đợi Thanh linh khí tự động bay ra, mỗi lần chấn động đều phải lui lại, tránh bị ảnh hưởng.
Một lát sau, theo một lần chấn động, rốt cục lại có thanh mang lóe lên.
Thập trưởng lão phản ứng cực nhanh, lập tức thu Thanh linh khí vào túi.
Thời gian trôi qua, chấn động liên tiếp xảy ra, thỉnh thoảng lại có Thanh linh khí bay ra, chúng tu Huyền Thiên cung chỉ có thể nhìn mà thèm thuồng.
Cho đến một tiếng nổ vang, đột nhiên xuất hiện mấy đạo thanh quang, Thập trưởng lão tuy nhanh tay lẹ mắt nhưng vẫn để lọt một đạo.
Chúng tu Huyền Thiên cung nãy giờ chỉ biết nhìn, mắt đỏ ngầu, lập tức ra tay cướp lấy.
"Muốn chết!"
Một gã Trường Hữu Tộc gầm lên giận dữ, định động thủ, nhưng bị Thập trưởng lão ngăn lại.
"Quan trọng là lấy Thanh linh khí, sau này sẽ tính sổ với bọn chúng!" Thập trưởng lão lạnh lùng nói.
Cứ như vậy, Thanh linh khí bay ra ngày càng nhiều, phần lớn rơi vào tay Trường Hữu Tộc.
Bên ngoài Nghiệt Hà.
Dân Trác thầm đếm số lần chấn động, như đang tính toán điều gì, chậm chạp chưa chịu hành động.
Cũng không phải lão quá cẩn thận, tuy người sáp có thể chịu được tổn thương, nhưng giao thủ với cường địch, nếu liên tục bị thương nặng, sẽ khiến người sáp nhanh chóng bị thiêu đốt, lão phải cẩn thận, tránh rơi vào hiểm cảnh.
Chờ đợi đã lâu, không có gì bất thường, thu lấy Đại Dư Tiên Sơn cũng cần thời gian, Dân Trác thầm nghĩ đã đến lúc.
Lão lặng lẽ rời khỏi chỗ ẩn nấp, lá sen trên đầu xoay chuyển, tiến về phía ngọn nguồn Thanh linh khí.
Dân Trác vừa tiến vào Khí ô trọc không lâu, Tần Tang bỗng cảm thấy trong lòng khẽ động, nhận ra chút khác thường.
Ngay sau đó, Dân Trác đến ngọn nguồn Thanh linh khí, thừa dịp lúc chấn động bộc phát, lẻn vào trong mà không kinh động bất kỳ ai.
Không lâu sau, Tần Tang lặng lẽ xuất hiện.
Nhìn chằm chằm nơi Dân Trác biến mất, ánh mắt pháp tướng Thanh Loan lóe lên tinh quang, đây là một cuộc đấu trí kiên nhẫn, hiển nhiên hắn đã thắng.
Bất quá, kẻ chiến thắng cuối cùng là ai, vẫn còn là ẩn số.
Suy tư một lát, Tần Tang cũng chui vào theo.
...
Tây Thổ.
Loan giá Lô Vương.
Sau khi nói chuyện với Thiếu sư, Đại cung phụng bế quan ngay tại loan giá, không rời nửa bước.
Hôm nay, Lô Vương, Đại cung phụng cùng các vị cường giả xuất quan, đêm nay sẽ là trận tổng công kích.
Trên một ngọn núi xanh khác cách xa loan giá, Nguyên Mâu đứng trên đỉnh núi, âm thầm lo lắng.
Tần Tang và Phong Bạo Giới có thể chống đỡ lâu như vậy, thậm chí còn đánh ngang ngửa với Lô Vương, quả thực nằm ngoài dự liệu của y, nhưng y biết rõ, Lô Vương vẫn chưa dùng hết toàn lực.
Trận chiến này, Đại cung phụng tự mình xuất mã, không biết kết quả sẽ ra sao.
Phía trước loan giá, mây đen dày đặc, đại quân đông như kiến cỏ, các đạo quân dàn trận sẵn sàng nghênh địch, khí thế ngất trời.
Mạch Sơn chủ và Thệ Mục dẫn theo chúng tu sĩ hành lễ với Lô Vương, sau đó tản ra, vào vị trí của mình trong trận pháp.
Trong Thanh Trì, thần sắc Lô Càn nghiêm nghị, quanh mang huyền hoàng đã lộ một lần, đại chiến sắp tới là một thử thách đối với gã.
Trước loan giá, Đại cung phụng và Thiếu sư đứng hai bên Lô Vương.
Đợi đại quân tập kết đầy đủ, Đại cung phụng chắp tay hành lễ: "Đã đến giờ, thuộc hạ xin được xuất phát!"
"Chúc Đại cung phụng phá tan cường địch, khải hoàn trở về, bản vương chờ tin chiến thắng!" Lô Vương trịnh trọng nói.
Mi tâm Đại cung phụng lóe lên linh quang, linh quang rơi xuống đất, hóa thành một con Linh Lộc chín màu.
Thoạt nhìn chỉ là một con hươu nhỏ, trên đầu có hai chiếc sừng nhỏ, đôi mắt to long lanh, linh động đáng yêu, khó có thể tưởng tượng Linh thú của Đại cung phụng lại có hình dạng như vậy.
Linh Lộc duỗi lưng, nằm xuống bãi cỏ, vùi đầu vào ngực, ngủ ngon lành.
"Kính xin vương thượng chiếu cố bạn thú của ta." Đại cung phụng nói.
"Đại cung phụng yên tâm." Lô Vương thản nhiên nói, đưa tay ngăn cách Linh Lộc và Thiếu sư.
Thiếu sư ý vị thâm trường: "Không biết Linh Lộc này là bạn thú gì, lão phu nghe đồn Đại cung phụng quả nhiên nội tình thâm hậu! Không ngờ, với thực lực của Đại cung phụng, cũng phải cẩn thận như vậy. Chỉ tiếc là không được chứng kiến phong thái toàn lực ứng chiến của Đại cung phụng!"
"Cẩn thận mới vạn toàn."
Đại cung phụng thản nhiên nói, thân ảnh lóe lên, xuất hiện trước đại trận, nhìn về phía chiến trường xa xăm, cao giọng ra lệnh.
"Xuất phát!"
...
Thanh Dương Quan.
Tần Tang ngồi ngay ngắn trên pháp đàn, khi Lô Vương xuất binh, cảnh tượng lập tức được truyền đến.
Trong nháy mắt, Tần Tang bỗng nhiên mở mắt, tinh quang bạo phát.
"Đến lúc rồi..."
Tần Tang lẩm bẩm, mười ngón tay khẽ động, Lôi Đàn dưới thân rung chuyển ầm ầm, quanh quẩn trong đại trận Thanh Dương Quan.
Hắn giơ hai tay lên, đánh ra một đạo pháp quyết, tiếng sấm vang dội, theo từng đạo pháp quyết được đánh ra, Lôi Đàn toát ra lôi quang chói mắt, cả Thanh Dương Quan chìm trong biển bạc, không thể nhìn rõ bằng mắt thường.
Bên trong Lôi Đàn, thanh quang chợt lóe, chậm rãi hiện ra một tấm lôi chỉ màu xanh, chính là Tế Lôi Thệ Chương được luyện chế từ Chân Lôi Thanh Loan!
Tế Lôi Thệ Chương chậm rãi xoay chuyển, lúc đầu còn mơ hồ, dần dần trở nên ngưng thực.
Trong quá trình này, sắc mặt Tần Tang không hề thay đổi, nhưng bên ngoài chủ đàn, Tố Nữ, Chu Tước và Tư Lục đang điều khiển ba tòa phân đàn đều cảm nhận được áp lực cực lớn.
Cùng với áp lực là sự hưng phấn, trong khoảng thời gian này, bọn họ đã được chứng kiến Lôi Đàn cường đại, nhưng biết Tần Tang vẫn chưa thi triển toàn lực, còn che giấu rất nhiều.
Cuối cùng cũng được chứng kiến uy lực thực sự của Lôi Đàn!
Lúc này, ý chí của Tần Tang truyền đến, ba người không chút do dự, lập tức tĩnh tâm ngưng thần, làm theo lời Tần Tang, âm thầm vận chuyển chú quyết, thôi động lực lượng pháp đàn, mệnh lệnh thông qua từng tầng từng tầng trận pháp truyền xuống dưới.