Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 3306 - Chương 3306: Thần Sơn

Chương 3306: Thần sơn Chương 3306: Thần sơn

Dịch: Độc Hành

Nhưng sau khi đúc thành Lôi Đàn, Tần Tang thu hoạch tương đối khá, đã thấy Ngũ Lôi Thiên Tâm Chính Ấn phù được thôi diễn đến cực hạn, có được uy lực vượt qua cả cảnh giới bản thân hắn.

Ầm ầm ầm.....

Tiếng sấm rền vang không dứt.

Chỉ thấy trong màn kim quang ngập trời, có thanh lôi như mũi tên, tựa hồ muốn xuyên thủng Hư Vực.

Thần sắc Đại cung phụng ngưng trọng, lôi uy vượt quá dự liệu của lão, vội vàng thúc giục niệm quyết, Khốn Thiên Kim Tỏa phát ra trận trận thanh âm khóa siết, bên trong Hư Vực hiện ra kim sắc quang triều.

Ngay tại thời khắc Lôi Ấn và Khốn Thiên Kim Tỏa giao phong, Đại cung phụng chợt thấy dị thường, đột nhiên nhìn về phía kiếm trận.

Thông qua hai đầu bạn thú Linh Khuyển và "Viên Nguyệt", giữa lão và Lê Việt thành lập một loại liên hệ nào đó, có thể ẩn ẩn phát giác được biến hóa trên người Lê Việt.

Lúc này, Lê Việt lại truyền đến cảm giác sợ hãi!

Lê Việt là Không cảnh nhị trọng trung kỳ, ba đầu bạn thú phụ thân, đối mặt một gã đối thủ cùng giai, mà đối thủ đang bị lão kiềm chế, tại sao lại cảm thấy sợ hãi?

Trong kiếm trận.

Lê Việt chạy như bay trong tinh không, vung vẩy trọng quyền, đánh nát từng viên kiếm tinh, uy mãnh đến cực điểm, khí thế bức người.

Kiếm trận tựa hồ không thể bắt được gã, nhưng vẫn trong cục diện tốt đẹp, ngàn vạn kiếm tinh bỗng nhiên rung động, tinh quang hội tụ thành Bạch Hổ hung sát và Chu Tước hung sát, hợp lực nhào về phía Lê Việt.

Lê Việt dừng bước, bày ra trận thế nghênh địch, nhưng chợt phát giác được dị thường, hung sát công tới, đồng thời đại trận tựa hồ phát sinh dị biến, tinh không trở nên phi thường xa lạ.

"Đây là. . . . ."

Sắc mặt gã đột biến, đáy mắt hiện lên một tia hoảng sợ.

Kiếm Vực!

Gã đã tận mắt thấy Đại cung phụng lấy Khốn Thiên Kim Tỏa diễn hóa Hư Vực, mà khí tức cỗ Kiếm Vực này so với Hư Vực càng chân thực hơn, là Pháp Vực chân chính!

Lê Việt tự nhận thần thông bất phàm, cũng không cho rằng đối mặt Kiếm Vực thì mình vẫn có phần thắng, đối thủ rõ ràng cùng giai, lại lĩnh ngộ ra Pháp Vực.

Cùng lúc đó, Đại cung phụng phía ngoài cũng cảm giác được khí tức Kiếm Vực.

Lê Việt chính là một viên Đại tướng, không thể không cứu, Đại cung phụng hư nhấc tay phải, tay nâng bảo bình, miệng bình tròn trịa, thân bình tỏa ra ánh sáng lung linh, trong tay Đại cung phụng biến thành trong suốt.

Trong bình không có vật gì khác, chỉ có một viên quang cầu, quang cầu lúc sáng lúc tối, bắn ra hai đạo bạch quang chói mắt.

Hai đạo bạch quang lấy bảo bình làm trung tâm, giao nhau thành thập tự. Thập tự bạch quang phi tốc xoay tròn, bỗng nhiên hóa thành một vòng ánh sáng to lớn, vòng ánh sáng nghiêng, cực tốc cắt vào kiếm trận.

Đúng lúc này, ánh mắt Đại cung phụng sáng lên.

Tần Tang lúc trước bắt chước được một tia khí tức Pháp Vực, đã dọa cho Cô Vân Tẩu và Minh Cốt lão tổ hồn phi phách tán, nhưng tầm mắt Đại cung phụng rộng lớn, từng chứng kiến Pháp Vực chân chính, bản thân cũng có thể thi triển Hư Vực.

"Hào nhoáng bên ngoài!"

Đại cung phụng cười lạnh, nhưng trong lòng cũng cực kì kinh dị.

Dù cho Kiếm Vực của Tần Tang chỉ là hào nhoáng bên ngoài, đã có thể thi triển ra, chứng minh đã nhìn thấy một tia con đường. Bất luận cường giả hậu kỳ nào nghe được, chỉ sợ đều sẽ sinh lòng ghen ghét. Đại cung phụng cũng không ngoại lệ, đồng thời động sát tâm.

Lão thậm chí bắt đầu hoài nghi, lần hành động này là đúng hay sai, bất quá Vụ Hải chung quy là thiên hạ của dị nhân tộc, ngoại tộc lật không nổi sóng gió gì.

Tâm niệm chớp động, mắt thấy vòng sáng và kiếm trận va chạm.

Đột nhiên, trong kiếm trận hiện ra thân ảnh Tần Tang, hắn bất chấp vòng ánh sáng bên người, nhìn về phía Đại cung phụng, trong miệng thì thào: "Khoảng cách này, không sai biệt lắm."

Sau một khắc, từ trước ngực hắn bay ra một bảo tháp thủy tinh.

Thân tháp ba tầng, chính là Đoạn Không Linh Tháp!

Nhìn thấy Đoạn Không Linh Tháp, thần sắc Đại cung phụng hơi cứng đờ, trong lòng đột nhiên sinh ra một loại cảm giác nguy hiểm.

'Răng rắc!'

'Bốp!'

Đoạn Không Linh Tháp sụp đổ toàn bộ, mảnh vỡ bay tứ tung, tiếp tục vỡ vụn, trong nháy mắt hóa thành bột phấn nhỏ bé nhất, tan theo gió.

Đoạn Không Linh Tháp không thể nghi ngờ là dị bảo khắc chế Ti U tộc, đáng tiếc luyện chế độ khó cực cao, còn có số lần hạn chế, tính toán tỉ mỉ, nhiều nhất có thể sử dụng ba lần.

Vì bảo đảm vạn vô nhất thất, Tần Tang không giữ lại chút nào, triệt để kích phát uy năng Đoạn Không Linh Tháp.

Một loại lực lượng bí ẩn vô hình, theo bột phấn khuếch tán ra, tràn ngập chiến trường.

Ngay lúc này, tất cả pháp đàn trong Phong Bạo Giới cùng nhau phát động, chúng tu bộ cương đạp đấu, chú âm vang chấn động hoàn vũ!

...

Vùng đất ô trọc.

Pháp tướng Thanh Loan bám theo Dân Trác, tiến vào ngọn nguồn Thanh linh khí.

Tựa như xuyên qua một tầng bình chướng, nước biển ở phía trước biến mất, một tòa vực sâu thâm thúy hắc ám xuất hiện trước mặt Tần Tang.

Tần Tang đảo mắt qua, không khỏi nhớ tới năm đó nhìn thấy cảnh tượng Quy Khư, nơi đó cũng là vực sâu, nước biển ở nơi đó trút xuống, hình thành thác nước to lớn.

Bất quá, Quy Khư rực rỡ màu sắc, hiện ra các loại cảnh tượng kỳ dị, vực sâu trước mắt lại là một vùng tăm tối.

Tần Tang đã mất đi tung tích Dân Trác, nhưng cũng không sốt ruột. Tiến vào vực sâu, lần lượt chấn động càng thêm rõ ràng, lần theo ngọn nguồn chấn động là có thể tìm thấy mục tiêu.

Hắn vỗ hai cánh, không nhanh không chậm bay vào chỗ sâu vực sâu, cảm thụ được áp lực càng ngày càng nặng nề.

Cũng không lâu sau, Tần Tang gặp được chướng ngại vật đầu tiên, chính là một đạo tàn cổ cấm.

Cổ cấm mặc dù đã bị phá hoại, nhưng sóng chấn động mà nó tản phát ra cho thấy uy lực không tầm thường.

Tần Tang thôi diễn trong chốc lát, cẩn thận xuyên qua giữa cổ cấm, đi không bao lâu lại gặp được một đạo cổ cấm khác.

Hắn từng nghe Mạc Hành Đạo kể về gặp phải ở Quy Khư, nơi đó cũng là cổ cấm trải rộng, nguy cơ tứ phía.

"Chẳng lẽ nơi này đúng là Quy Khư biến thành, hoặc chính là một bộ phận thất lạc của Quy Khư?"

Trong lòng hắn nghĩ như vậy, chợt thấy một vệt thanh quang, chính là một sợi Thanh linh khí. Cổ cấm nơi này không tổn thương nó, Thanh linh khí như vào chốn không người, Tần Tang cách không hút lấy nó, quan sát một lát, lại buông ra, cũng không thu lấy.

Tiếp tục tiến lên, khoảng cách ngọn nguồn chấn động càng ngày càng gần, rốt cuộc hắn phát hiện tung tích Dân Trác.

Bởi vì Tần Tang và Dân Trác đi không phải một con đường, thủ đoạn cảnh báo mà Dân Trác lưu lại cũng không bị xúc động, hoàn toàn chẳng biết phía sau có truy binh tới gần.

'Ầm!'

Chấn động rõ ràng truyền đến, ngay ở phía trước.

Dân Trác đã sớm không kịp chờ đợi, đột nhiên tăng thêm tốc độ, sau một lát, trong bóng tối phía trước sáng lên điểm điểm thanh quang.

Mấy đạo Thanh linh khí bay sượt qua lão, Dân Trác nhìn như không thấy, chăm chú nhìn phần cuối hắc ám.

Ở nơi đó, dưới một đoàn thanh quang nồng đậm, đúng là một tòa Thần sơn, đứng sừng sững trong hắc ám, một mực hấp dẫn ánh mắt Dân Trác.

Trên núi này không có cỏ cây, chính là một ngọn núi đá, thế núi cao ngất mà hiểm trở, quái thạch lởm chởm, vách núi đá hiển thị rõ màu thanh ngọc, thoạt nhìn nặng nề dị thường, lại có thể trôi nổi trong hư không.

Sơn phong đang chấn động, tựa hồ muốn tránh thoát một loại trói buộc nào đó, thoát ly vực sâu, tái hiện thế gian.

Mỗi một lần chấn động, sẽ khiến cho thanh quang trở nên sáng tỏ, lúc này có thể nhìn thấy trên núi lại có một vết nứt, tiếp tục xuyên qua ngọn núi, nơi đó chính là ngọn nguồn thanh quang, cũng là ngọn nguồn Thanh linh khí.

Đối mặt núi này, trong lòng Dân Trác không khỏi sinh ra cảm giác kính sợ, ánh mắt tràn ngập tham lam.
Bình Luận (0)
Comment