Chương 3316: Dư vị đại thắng
Chương 3316: Dư vị đại thắng
Dịch: Độc Hành
“Ơ? Tại sao không có Thanh linh khí bay ra nữa?”
Có người vận chuyển nhãn lực, nhìn chằm chằm vào vực sâu, kỳ quái nói.
Thập trưởng lão nhìn về phía chân trời, âm thầm tính toán, nói: “Khí ô trọc đã rơi xuống mức thấp nhất, cũng sắp đến lúc thủy triều lên rồi, có lẽ là…”
Lời còn chưa dứt, đã bị tiếng kêu sợ hãi của người nọ cắt ngang: “Kia là cái gì?”
Mọi người giật mình, nhao nhao nhìn về phía người nọ đang chỉ tay, chỉ thấy một vùng tối tăm mờ mịt bỗng bùng phát thanh quang chói mắt, sáng hơn Thanh linh khí rất nhiều.
Tốc độ của thanh quang cực kỳ kinh người, khu vực mờ mịt như hổ đói kia làm bọn họ rất kiêng kị, thanh quang lại giống như vào chỗ không người, theo sau là một cỗ khí tức cuồng bạo đến cực điểm, khiến người ta không rét mà run.
“Cỗ khí tức này…”
Có người đã từng chứng kiến Chân Lôi Thanh Loan phi độn trên chiến trường.
Nghĩ đến một khả năng, sắc mặt cả bọn đại biến, khi bọn họ nhìn rõ cảnh tượng trong thanh quang, càng kinh hãi tột độ.
Tộc trưởng của bọn họ, lại bị người ta xách trong tay, không có chút sức phản kháng nào!
Nỗi sợ hãi tràn ngập trái tim tất cả mọi người, bọn họ thậm chí còn chưa kịp chạy trốn, thanh quang đã đến gần trong gang tấc.
Pháp tướng Thanh Loan vung cánh, Thập trưởng lão và đám người lập tức rơi xuống như mưa, còn chưa kịp phản kháng, trên không trung lôi quang chói lòa, từng đạo lôi tác thô to giáng xuống, lực lượng cường đại xé rách thần thông hộ thể của bọn họ, đám người chỉ cảm thấy một trận tê dại truyền đến, ý thức mơ hồ, ngất đi lúc nào không hay.
Lôi tác cuốn lấy, ném bọn họ đến trước mặt tu sĩ Huyền Thiên cung, Tần Tang quát: “Mang bọn chúng đi!”
Tu sĩ Huyền Thiên cung nhìn nhau, còn chưa kịp hoàn hồn sau biến cố, chỉ trong nháy mắt, địch nhân đã bị bắt sống, mặc cho bọn hắn chém giết.
Một gã trưởng lão Huyền Thiên cung vừa định mở miệng, bỗng nhiên phát hiện sương mù xám trắng đang từ vực sâu lan ra, đồng thời vực sâu cũng bắt đầu rung chuyển dữ dội, một cỗ nguy hiểm nồng đậm ập tới.
"Đi mau!"
Đợi mọi người rời đi, Tần Tang cũng chậm rãi lui lại, chỉ thấy khí ô trọc tràn qua vực sâu, dị tượng lập tức bộc phát.
Dị quang liên tục xuất hiện, hóa thành dòng lũ đáng sợ, va chạm với khí ô trọc, long trời lở đất, không biết sau khi dị biến này kết thúc, vực sâu có còn tồn tại hay không.
Tần Tang nhìn thoáng qua, không tiếp tục lưu lại, phá không rời đi.
…
Phong Bạo Giới.
Tây Thổ.
Đại chiến kết thúc, chiến trường là một mảnh hỗn độn.
Tố Nữ, Tư Lục và Chu Tước đang dẫn người dọn dẹp chiến trường.
Trận đại chiến này cũng không phải là không có chút thu hoạch nào, mặc dù Vô Định Bát Cực Đồ bị người ta lấy đi, nhưng sau hơn một năm tẩm bổ, địa hình Tây Thổ đã phát sinh thay đổi vĩnh viễn.
Sa mạc gần như biến mất, tuy thoạt nhìn vẫn hoang vu, nhưng sau khi Phong Bạo Giới an định lại, nơi đây nhất định sẽ khôi phục sinh cơ.
Tần Tang khoanh chân lơ lửng trên không trung, hồi lâu bất động, lĩnh hội những gì thu hoạch được, không ai dám đến quấy rầy.
Hắn chậm rãi mở mắt, nhìn về phía chiến trường, thấy Tư Lục đang dẫn người thu nạp tàn binh của Lô Vương.
Tế Lôi Thệ Chương tự bạo, dư ba cũng đủ để hủy diệt tu sĩ Hóa Thần Kỳ, đại quân Lô Vương tử thương vô số, may mắn là Tần Tang còn nương tay, giữ lại một số tù binh.
Đây đều là tinh nhuệ của Lô gia, có thể trở thành thành viên trong thế lực của Tư Lục, cũng có thể đi theo yêu binh, làm hộ vệ cho đạo tràng của hắn.
Còn những kẻ may mắn sống sót như Thệ Mục, đều đã lập lời thề độc với Tư Lục, trở thành khách khanh của Yển Sơn Tư gia, được an bài làm đủ loại tạp vụ, cũng không dám có nửa câu oán hận.
“Đại thắng!”
Tần Tang đã biết được chuyện Thanh Loan pháp tướng trải qua, trong đầu hiện lên hai chữ này, trong lòng vô cùng vui mừng.
Hai chiến trường đều giành được thắng lợi hoàn toàn, thu hoạch tương đối phong phú.
“Này! Ngươi cười gian trá như vậy làm gì, lần này cướp được bao nhiêu bảo bối tốt rồi?”
Chu Tước vẫn luôn hộ pháp cho Tần Tang, thấy hắn tỉnh lại, vội vàng bay tới, gào thét đòi chia phần.
Tần Tang cũng không khỏi bắt đầu kiểm kê thu hoạch của trận chiến này.
Ngoại trừ việc Phong Bạo Giới chân chính nghênh đón an bình, bản thân hắn có thu hoạch rất lớn về mặt tu vi, cùng với việc Tư Lục trở về Ti U tộc, những thứ vô hình này còn chưa đề cập tới.
Bảo vật quý giá nhất, không thể nghi ngờ là Hư Vực Khốn Thiên Kim Tỏa có thể diễn hóa ra Hư Vực.
Đại cung phụng vẫn lạc, bảo vật này mất đi chủ nhân, rơi xuống đất, bị Tần Tang thu lấy.
Đáng tiếc là giới tử pháp khí của Đại cung phụng đã bị Tế Lôi Thệ Chương phá hủy.
Khốn Thiên Kim Tỏa là một kiện Linh bảo, nếu có Thông Bảo quyết, hắn có thể sử dụng được.
Tần Tang không phải là chủ nhân chân chính của Khốn Thiên Kim Tỏa, muốn khiến bảo vật này nhận chủ, chỉ có thể thi triển bí thuật Ngũ Hành Minh, dần dần áp chế và mê hoặc linh tính của bảo vật này, từ từ luyện hóa. Loại bí thuật này cực kỳ rườm rà và phiền phức, đối với Linh bảo bình thường thì không đáng để tốn công sức, nhưng Khốn Thiên Kim Tỏa hiển nhiên đáng để thử một lần.
Hắn quan sát kiếm quang mà Thiên Việt Thượng Nhân để lại, lĩnh ngộ về Pháp Vực đã vượt xa tu vi hiện tại, mượn nhờ Khốn Thiên Kim Tỏa, nói không chừng tại Luyện Hư trung kỳ, hắn cũng có thể thi triển ra Hư Vực.
Bảo bình kia của Đại cung phụng cũng có uy lực phi phàm, nhưng nó có liên hệ rất sâu với Đại cung phụng, không khác bản mệnh pháp bảo, người ngoài rất khó luyện hóa, giá trị giảm đi rất nhiều.
Ngoài ra, giới tử pháp khí của Lô Vương, Lô Càn và những người khác đều bị Tần Tang lấy được.
Lô Vương là một trong tứ vương của Ti U tộc, Lô Càn là tâm phúc của y, gia sản của hai người vô cùng phong phú.
Nhất là Lô Vương, thân là người thừa kế Hàn Giang Lô gia, trên người bảo vật vô số, rực rỡ muôn màu.
Những Linh bảo, pháp khí kia ngược lại là thứ yếu, bởi vì thể chất và thần thông đặc thù của Ti U tộc, đại đa số đều không phù hợp với ngoại tộc.
Thứ mà Tần Tang nhìn trúng chính là linh tài, đan dược, một trong tứ đại vương tộc, kinh nghiệm tích lũy qua vô số năm, cộng thêm tài nguyên cướp đoạt được từ Yển Sơn Tư gia, có thể nói là kinh người.
Vì kiến tạo Lôi Đàn, Tần Tang gần như đã bị vét sạch, những thứ này có thể bù đắp phần nào tổn thất của hắn.
Đáng nhắc tới chính là, Lô Vương mang theo cả Thận Lâu giác của Hàn Giang Lô gia bên mình, cũng rơi vào tay Tần Tang.
Hơn nữa, đây vẫn chưa phải là toàn bộ.
Lúc này, Tư Lục cũng chú ý tới động tĩnh của Tần Tang, bay lên không trung, khom người hành lễ, chân thành nói: “Đa tạ Tần huynh báo thù cho ta! Ân tình này, Tư Lục vĩnh viễn khắc sâu trong lòng!”
Lời nói của Tư Lục, phát ra từ tận đáy lòng.
Năm đó, y lựa chọn đi cùng Tố Nữ, vốn đã có ý định cam chịu, không ngờ rằng đi theo Tần Tang, nhanh như vậy đã báo được thù cho tộc nhân.
Kẻ thù năm xưa, một tên cũng không còn, tất cả đều phải trả giá!
Nghĩ đến những chuyện trước kia, Tư Lục không khỏi cảm khái vạn phần, trong lòng càng thêm kính phục và cảm kích Tần Tang.
“Bần đạo ra tay lần này cũng không phải chỉ vì đạo hữu, cũng có mưu đồ riêng của bần đạo.” Tần Tang thản nhiên nói: “Đạo hữu có thể trở về Ti U tộc, sau này Yển Sơn Tư gia có thể trở thành trợ lực cho bần đạo.”
“Nếu Tần huynh có gì phân phó, Tư Lục nguyện dốc hết sức lực!”
Tư Lục trịnh trọng hứa hẹn, chợt giọng nói vừa chuyển: “Nay Lô Vương và Đại cung phụng đã chết, cường giả Lô gia bị tiêu diệt, tinh nhuệ mất sạch, Hàn Giang Lô phủ chính là thời điểm trống rỗng nhất. Các thế lực khác tạm thời không dám manh động, nhưng mấy người Thiếu sư trở về, mang theo tin tức, nhất định sẽ chia cắt Lô gia. Chuyện này không nên chậm trễ, chúng ta nên nhanh chóng trở về Hàn Giang, miễn cho để người khác chiếm mất tiên cơ.”
Tần Tang vuốt cằm, nói: “Để Tố Nữ và Chu Tước đi cùng ngươi trước, bần đạo còn chút chuyện quan trọng, sau đó sẽ đến.”